Chương 393
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tin tức từ bên Thương Nhất Tiếu gửi tới nói, liên quân của sáu đại đế quốc lấy đế quốc Thương Nghiễm làm chủ đã thu được lãnh thổ của bốn đế quốc Đông Giang, bắt đầu chèn ép thượng quốc Linh Ương.
Bất luận là đế quốc hay thượng quốc, một khi người đứng đầu không còn tồn tại nữa thì sẽ rơi vào hỗn loạn.
Thượng quốc Linh Ương có lão tổ là Dương Dũng, hoàng đế Dương Thiên Thủ, thái tử Dương Khởi Nguyên đều đã chết hết, một nhóm cảnh giới vô địch Thiên Võ bị giết, căn bản không chống lại được sự tấn công của liên minh sáu đế quốc.
Nhưng làm sao để cai trị giang sơn sau này lại không phải chuyện giải quyết được trong ngày một ngày hai.
Tần Ninh cũng lười quan tâm mấy chuyện này, nhóm Thương Nhất Tiếu làm tốt hơn hắn nhiều.
Bảy, tám ngày sau, Tần Ninh trở về đế quốc Bắc Minh.
Minh Ung và Thiên Ám nhận được tin tức và đã chờ từ sớm.
“Một mình ta đi là được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi!”, Tần Ninh ra lệnh, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nói: “Viên Viên, Sương Nhi, hai cô đến Uyên Cốc của núi Lăng Vân đón cha và nhị thúc ta nhé!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Từ lúc thành Lăng Vân bị Lăng Thiên tấn công đợt trước, Tần Ninh đã bảo cha mình đưa người trong Tần phủ đến Uyên Cốc sinh sống.
Uyên Cốc vốn đã có nhiều cơ quan và linh địa, nên đủ để cho vô vàn đệ tử Tần gia phát triển, mà cảnh giới Địa Võ hay Thiên Võ cũng không thể nào tấn công vào được.
Thời gian này, Minh Ung cũng đã phái đại quân đến canh xung quanh Uyên Cốc của núi Lăng Vân, xây dựng thành trì.
Hiện giờ thành Lăng Vân mới đã được lập ở bên rìa núi Lăng Vân, dân số hơn triệu, nhiều gấp bội lúc trước.
Sau khi mọi chuyện đã an bài thỏa đáng thì Tần Ninh tiến vào trong Huyền Minh đại trận, đi vào Vạn Linh vực, đến thẳng khe Nam Thiên.
“Lão cây!”
Tiến vào khe Nam Thiên, Tần Ninh cao giọng gọi.
“Ta ở đây!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, lão cây đang cực kỳ suy nhược.
“Ông làm sao thế này?”, nhìn gương mặt già nua trên thân cây, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ yếu ớt, Tần Ninh không khỏi hỏi thăm.
“Đừng nhắc đến nữa!”
Tần Ninh lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng.
“Bản thể của ta dường như bị tấn công rất mạnh, khiến cho ta cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Không cẩn thận có khi sẽ chết ở đây mất!”, lão cây khổ sở nói.
Bản thể bị tấn công rất mạnh? Không thể nào?
Trong vạn giới các trời hiện giờ, không một ai hiểu rõ về cây thế giới như Tần Ninh.
.
Bất luận là đế quốc hay thượng quốc, một khi người đứng đầu không còn tồn tại nữa thì sẽ rơi vào hỗn loạn.
Thượng quốc Linh Ương có lão tổ là Dương Dũng, hoàng đế Dương Thiên Thủ, thái tử Dương Khởi Nguyên đều đã chết hết, một nhóm cảnh giới vô địch Thiên Võ bị giết, căn bản không chống lại được sự tấn công của liên minh sáu đế quốc.
Nhưng làm sao để cai trị giang sơn sau này lại không phải chuyện giải quyết được trong ngày một ngày hai.
Tần Ninh cũng lười quan tâm mấy chuyện này, nhóm Thương Nhất Tiếu làm tốt hơn hắn nhiều.
Bảy, tám ngày sau, Tần Ninh trở về đế quốc Bắc Minh.
Minh Ung và Thiên Ám nhận được tin tức và đã chờ từ sớm.
“Một mình ta đi là được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi!”, Tần Ninh ra lệnh, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nói: “Viên Viên, Sương Nhi, hai cô đến Uyên Cốc của núi Lăng Vân đón cha và nhị thúc ta nhé!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Từ lúc thành Lăng Vân bị Lăng Thiên tấn công đợt trước, Tần Ninh đã bảo cha mình đưa người trong Tần phủ đến Uyên Cốc sinh sống.
Uyên Cốc vốn đã có nhiều cơ quan và linh địa, nên đủ để cho vô vàn đệ tử Tần gia phát triển, mà cảnh giới Địa Võ hay Thiên Võ cũng không thể nào tấn công vào được.
Thời gian này, Minh Ung cũng đã phái đại quân đến canh xung quanh Uyên Cốc của núi Lăng Vân, xây dựng thành trì.
Hiện giờ thành Lăng Vân mới đã được lập ở bên rìa núi Lăng Vân, dân số hơn triệu, nhiều gấp bội lúc trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mọi chuyện đã an bài thỏa đáng thì Tần Ninh tiến vào trong Huyền Minh đại trận, đi vào Vạn Linh vực, đến thẳng khe Nam Thiên.
“Lão cây!”
Tiến vào khe Nam Thiên, Tần Ninh cao giọng gọi.
“Ta ở đây!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, lão cây đang cực kỳ suy nhược.
“Ông làm sao thế này?”, nhìn gương mặt già nua trên thân cây, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ yếu ớt, Tần Ninh không khỏi hỏi thăm.
“Đừng nhắc đến nữa!”
Tần Ninh lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng.
“Bản thể của ta dường như bị tấn công rất mạnh, khiến cho ta cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Không cẩn thận có khi sẽ chết ở đây mất!”, lão cây khổ sở nói.
Bản thể bị tấn công rất mạnh? Không thể nào?
Trong vạn giới các trời hiện giờ, không một ai hiểu rõ về cây thế giới như Tần Ninh.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro