Chương 462
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Lần này, không dễ gì mới mời được Tần Ninh tới, mà gã này thì nào có nghe ông ta sắp đặt?
“Tiền bối Vũ Chu, quả thật ngại quá”.
Thánh Minh Hoàng chắp tay nói: “Chỗ này là do thượng quốc Thánh Nguyệt của chúng ta chọn trước, mong các vị của thượng quốc Đại Vũ tìm chỗ khác đi nhé”.
“Ngươi…”
Vũ Chu đỏ bừng mặt, tức run người rồi hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Trong rất nhiều thượng quốc, ai mà không biết thượng quốc Đại Vũ và cương quốc Tam Dương là bạn tốt của nhau, liên hôn hai nước diễn ra vô cùng rầm rộ.
Thượng quốc Đại Vũ tuy không phải là 1 trong 7 thượng quốc lớn, nhưng cũng chỉ đứng ngay sau, ngoài ra còn có cương quốc Tam Dương chống lưng.
Lần này chính là lần đầu tiên có kẻ lại không nể nang mặt mũi chúng như thế.
“Thằng nhóc, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy”.
Vũ Thiên Hành hậm hực lạnh lùng sải bước rời đi.
“Lão Chu, thằng nhãi đó căn bản là chẳng thèm để ý tới thượng quốc Đại Vũ chúng ta”, Vũ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Ta thấy thằng nhãi đó chỉ mang hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng 1, nhưng hai cô gái đứng cạnh hắn lại có thiên phú rất cao, tu vi mạnh mẽ, có thể sẽ là đối chủ của ông”.
Vũ Chu lạnh nhạt nói: “Trước tiên không cần nóng vội, đợi sau khi đi vào Đại Hoang Cổ thì ngươi tìm cơ hội giết thằng nhãi đó đi!”
“Vâng!”
Vũ Thiên Hành chắp tay nói:
Quả thật, bọn chúng chẳng thèm để ý tới Tần Ninh, nhưng hai cô gái nhỏ kia.
Chưa nói tới nhan sắc tuyệt đẹp mà còn có thực lực cường đại.
“Cô gái… cô gái xinh đẹp…”
Lúc này, Vũ Thiên Hành nhếch miệng cười nham hiểm.
Sau đó 2, 3 ngày, Thánh Minh Hoàng thì cẩn thận dè dặt, còn Tần Ninh thì ngồi bên bờ sông, không nói gì, hình như vẫn luôn tu hành.
Mà một ngày này, ánh sáng rực rỡ, bốn phía bờ sông đã tụ tập tới mấy chục ngàn người.
Có khoảng hơn chục ngàn người tham gia thí luyện Người được chọn, còn lại là người đi theo tới.
Ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên đó thèm nhỏ dãi Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Vũ Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ vui mừng lóe lên trong mắt.
Xem ra, công tử Dương Dũ thật sự hứng thú với hai cô gái này rồi.
“Các ngươi là ai?”.
“Tiền bối Vũ Chu, quả thật ngại quá”.
Thánh Minh Hoàng chắp tay nói: “Chỗ này là do thượng quốc Thánh Nguyệt của chúng ta chọn trước, mong các vị của thượng quốc Đại Vũ tìm chỗ khác đi nhé”.
“Ngươi…”
Vũ Chu đỏ bừng mặt, tức run người rồi hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Trong rất nhiều thượng quốc, ai mà không biết thượng quốc Đại Vũ và cương quốc Tam Dương là bạn tốt của nhau, liên hôn hai nước diễn ra vô cùng rầm rộ.
Thượng quốc Đại Vũ tuy không phải là 1 trong 7 thượng quốc lớn, nhưng cũng chỉ đứng ngay sau, ngoài ra còn có cương quốc Tam Dương chống lưng.
Lần này chính là lần đầu tiên có kẻ lại không nể nang mặt mũi chúng như thế.
“Thằng nhóc, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy”.
Vũ Thiên Hành hậm hực lạnh lùng sải bước rời đi.
“Lão Chu, thằng nhãi đó căn bản là chẳng thèm để ý tới thượng quốc Đại Vũ chúng ta”, Vũ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Ta thấy thằng nhãi đó chỉ mang hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng 1, nhưng hai cô gái đứng cạnh hắn lại có thiên phú rất cao, tu vi mạnh mẽ, có thể sẽ là đối chủ của ông”.
Vũ Chu lạnh nhạt nói: “Trước tiên không cần nóng vội, đợi sau khi đi vào Đại Hoang Cổ thì ngươi tìm cơ hội giết thằng nhãi đó đi!”
“Vâng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vũ Thiên Hành chắp tay nói:
Quả thật, bọn chúng chẳng thèm để ý tới Tần Ninh, nhưng hai cô gái nhỏ kia.
Chưa nói tới nhan sắc tuyệt đẹp mà còn có thực lực cường đại.
“Cô gái… cô gái xinh đẹp…”
Lúc này, Vũ Thiên Hành nhếch miệng cười nham hiểm.
Sau đó 2, 3 ngày, Thánh Minh Hoàng thì cẩn thận dè dặt, còn Tần Ninh thì ngồi bên bờ sông, không nói gì, hình như vẫn luôn tu hành.
Mà một ngày này, ánh sáng rực rỡ, bốn phía bờ sông đã tụ tập tới mấy chục ngàn người.
Có khoảng hơn chục ngàn người tham gia thí luyện Người được chọn, còn lại là người đi theo tới.
Ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên đó thèm nhỏ dãi Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Vũ Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ vui mừng lóe lên trong mắt.
Xem ra, công tử Dương Dũ thật sự hứng thú với hai cô gái này rồi.
“Các ngươi là ai?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro