Chương 485
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tính toán lại sau?
Ai dám tính toán với cương quốc các người chứ?
Tần Ninh nghe vậy thì cũng mỉm cười.
“Công tử cười gì vậy ạ?”
“Mấy lão già đó có con cháu mạnh mẽ hơn người, đương nhiên cũng chỉ có con cháu nhà bọn họ đi giết người khác, người khác làm sao dám oán thán?”
“Cho dù có oán thì cũng không thể tính sổ được, ai dám có gan tính sổ với cương quốc chứ?”
Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng gật đầu.
Thánh Minh Hoàng thì chỉ cười khổ.
Từ xưa đến nay, chỉ có cương quốc tính sổ với thượng quốc, đế quốc, chứ làm gì có chuyện ngược lại xảy ra.
“Đã vậy thì mời các vị chuẩn bị!”
Trong ba người, có một người đàn ông khôi ngô cất giọng nói: “Đại Hoang Cổ, chuẩn bị mở ra!”
Nhất thời, hàng chục ngàn bóng người đều nhìn về phía sông Đại Hoang.
Tiếng ầm ầm vang vọng, sông Đại Hoang dần xuất hiện những cây cầu đá đáp xuống.
Cầu đá xuất hiện trước mắt mọi người, kiến tất cả trở nên kích động.
Từng cây cầu đá này đều hướng đến Đại Hoang Cổ, nhưng cũng hướng đến tông môn trong Cửu U mà bọn họ hằng mơ ước.
“Tiến vào!”
Một giọng nói vang lên, lúc ấy, tất cả các đệ tử có tư cách tham gia thí luyện đều xông lên cây cầu.
“Aaaa!.
”
Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đáng đời!”
Sở đế lúc này hừ một tiếng, nhìn về người đó, nói: “Cầu Đại Hoang này có thể kiểm tra tuổi thọ xương cốt, nếu trên hai mươi tuổi hoặc chưa đạt cảnh giới Linh Phách thì chắc chắn phải chết!”
Lời này nói ra, mọi người đều câm như hến.
Một vài kẻ muốn thừa nước đục thả câu cũng trắng bệch cả mặt.
Những tông môn trong Cửu U quả nhiên có thực lực mạnh mẽ, nền tảng thâm hậu, có cả biện pháp kiểm tra cả tuổi thọ xương cốt.
“Chuẩn bị xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thánh Minh Hoàng, bình tĩnh nói: “Không gian trong Đại Hoang Cổ sẽ chuyển dịch liên tục, cho nên sau khi đi vào chúng ta chắc chắn sẽ bị phân tán”.
“Mọi người nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, chờ đến lúc tụ họp”.
“Vâng!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên gật đầu.
Bốn người đi lên một cây cầu đá.
Mà lúc này, cách đó không xa, một đoàn mấy chục người cũng từ từ bước lên cầu.
“Dương Vấn Phong!”
“Dương Thiên Thương!”.
Ai dám tính toán với cương quốc các người chứ?
Tần Ninh nghe vậy thì cũng mỉm cười.
“Công tử cười gì vậy ạ?”
“Mấy lão già đó có con cháu mạnh mẽ hơn người, đương nhiên cũng chỉ có con cháu nhà bọn họ đi giết người khác, người khác làm sao dám oán thán?”
“Cho dù có oán thì cũng không thể tính sổ được, ai dám có gan tính sổ với cương quốc chứ?”
Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng gật đầu.
Thánh Minh Hoàng thì chỉ cười khổ.
Từ xưa đến nay, chỉ có cương quốc tính sổ với thượng quốc, đế quốc, chứ làm gì có chuyện ngược lại xảy ra.
“Đã vậy thì mời các vị chuẩn bị!”
Trong ba người, có một người đàn ông khôi ngô cất giọng nói: “Đại Hoang Cổ, chuẩn bị mở ra!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất thời, hàng chục ngàn bóng người đều nhìn về phía sông Đại Hoang.
Tiếng ầm ầm vang vọng, sông Đại Hoang dần xuất hiện những cây cầu đá đáp xuống.
Cầu đá xuất hiện trước mắt mọi người, kiến tất cả trở nên kích động.
Từng cây cầu đá này đều hướng đến Đại Hoang Cổ, nhưng cũng hướng đến tông môn trong Cửu U mà bọn họ hằng mơ ước.
“Tiến vào!”
Một giọng nói vang lên, lúc ấy, tất cả các đệ tử có tư cách tham gia thí luyện đều xông lên cây cầu.
“Aaaa!.
”
Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đáng đời!”
Sở đế lúc này hừ một tiếng, nhìn về người đó, nói: “Cầu Đại Hoang này có thể kiểm tra tuổi thọ xương cốt, nếu trên hai mươi tuổi hoặc chưa đạt cảnh giới Linh Phách thì chắc chắn phải chết!”
Lời này nói ra, mọi người đều câm như hến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một vài kẻ muốn thừa nước đục thả câu cũng trắng bệch cả mặt.
Những tông môn trong Cửu U quả nhiên có thực lực mạnh mẽ, nền tảng thâm hậu, có cả biện pháp kiểm tra cả tuổi thọ xương cốt.
“Chuẩn bị xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thánh Minh Hoàng, bình tĩnh nói: “Không gian trong Đại Hoang Cổ sẽ chuyển dịch liên tục, cho nên sau khi đi vào chúng ta chắc chắn sẽ bị phân tán”.
“Mọi người nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, chờ đến lúc tụ họp”.
“Vâng!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên gật đầu.
Bốn người đi lên một cây cầu đá.
Mà lúc này, cách đó không xa, một đoàn mấy chục người cũng từ từ bước lên cầu.
“Dương Vấn Phong!”
“Dương Thiên Thương!”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro