Chương 987
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Ở bên ngoài đại điện, có hàng trăm người đang giao chiến, nhưng võ giả mà Hoàng Phủ Hùng dẫn đến đều có thực lực mạnh mẽ, ba tông môn lớn cùng Hàn Thiên Tuyết căn bản không thể ngăn cản, tử thương kéo dài.
“Tiền bối Hoàng Phủ Hùng, tại hạ biết sai rồi!”
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng đi ra, Hàn Thiên Tuyết tức thì nói: “Mong tiền bối nể mặt tại hạ là tông chủ hạng hai phụ thuộc vào Thánh Vương Phủ mà tha cho tại hạ một mạng!”
Đường đường là tông chủ hạng hai, cường giả cảnh giới Thông Thiên, lúc này cũng phải khúm núm cầu xin tha thứ, đúng là hiếm thấy.
Hoàng Phủ Hùng giương mắt lên nhìn Hàn Thiên Tuyết, hừ nói: “Giết hết đi!”
Đối với Hoàng Phủ Hùng, đừng nói là tông môn hạng hai, cho dù phủ chủ của Thánh Vương Phủ ở đây, nên làm gì thì vẫn sẽ làm y hệt.
Bên trong Cửu U, mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của bốn tông môn lớn chứ không biết sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả những tông môn này là ai. Chỉ cần bọn họ đứng lên, thì sẽ dẫn đến những màn mưa máu gió tanh.
Mà thế gia Hoàng Phủ là một trong số đó.
Hoàng Phủ Hùng bị Tần Ninh đuổi bằng một câu “cút”, nên nhìn thấy Hàn Thiên Tuyết thì càng giận hơn, lập tức sai người xuất thủ.
Hàn Thiên Tuyết cũng tội nghiệp, từ đầu đến cuối, ông ta chỉ chọc vào Tần Ninh, nhưng cái tên nhãi vô danh này lại không chết.
Ông ta không rõ Hoàng Phủ Hùng đó rốt cuộc có lai lịch gì, không lẽ trên Cửu U đại lục còn có thế lực nào lợi hại hơn bốn tông môn lớn hay sao?
Ông ta cũng chẳng có cơ hội được biết đáp án nữa.
Trên quảng trường, tiếng chém giết vang lên liên tục.
“Ông nội, ông có sao không ạ?”, Hoàng Phủ Yên Nhiên thấy ông nội mình không vui, không khỏi đi lên nói.
“Không sao!”, Hoàng Phủ Hùng rầu rĩ đáp.
Hoàng Phủ Yên Nhiên tiện đà nói: “Tần Ninh kia đúng là hơi kiêu ngạo một chút, nhưng nếu có thể chữa được bệnh cho ông nội thì kiêu ngạo cũng là điều lý giải được”.
Hoàng Phủ Hùng sao không hiểu được điều này chứ?
Nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi tức giận. Dù sao ông ta cũng đã sống gần ngàn năm, bị một tên nhóc mười tám, mười chín tuổi dạy dỗ ngay trước mặt như vậy...
“Ta vẫn khuyên các ngươi một câu, Tần đại gia bảo các ngươi làm gì thì cứ làm theo đi, đừng có bất mãn này bất mãn nọ, hiện giờ Tần đại gia có thể nể mặt chữa bệnh cho ông nội cô thì đó là phúc tám đời nhà Hoàng Phủ cô đấy. Tốt nhất hãy nghĩ cách làm sao để ôm được chân và dựa vào Tần đại gia đi thì hơn!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên nghe vậy, định cãi lại thì Hoàng Phủ Hùng đã hỏi trước: “Đại nhân Hà Tôn, Tần công tử đó rốt cuộc có lai lịch gì?”
Nghe vậy, tôm cát nhỏ thay đổi bộ dạng vui vẻ, cả người cũng tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.
“Tiền bối Hoàng Phủ Hùng, tại hạ biết sai rồi!”
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng đi ra, Hàn Thiên Tuyết tức thì nói: “Mong tiền bối nể mặt tại hạ là tông chủ hạng hai phụ thuộc vào Thánh Vương Phủ mà tha cho tại hạ một mạng!”
Đường đường là tông chủ hạng hai, cường giả cảnh giới Thông Thiên, lúc này cũng phải khúm núm cầu xin tha thứ, đúng là hiếm thấy.
Hoàng Phủ Hùng giương mắt lên nhìn Hàn Thiên Tuyết, hừ nói: “Giết hết đi!”
Đối với Hoàng Phủ Hùng, đừng nói là tông môn hạng hai, cho dù phủ chủ của Thánh Vương Phủ ở đây, nên làm gì thì vẫn sẽ làm y hệt.
Bên trong Cửu U, mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của bốn tông môn lớn chứ không biết sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả những tông môn này là ai. Chỉ cần bọn họ đứng lên, thì sẽ dẫn đến những màn mưa máu gió tanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà thế gia Hoàng Phủ là một trong số đó.
Hoàng Phủ Hùng bị Tần Ninh đuổi bằng một câu “cút”, nên nhìn thấy Hàn Thiên Tuyết thì càng giận hơn, lập tức sai người xuất thủ.
Hàn Thiên Tuyết cũng tội nghiệp, từ đầu đến cuối, ông ta chỉ chọc vào Tần Ninh, nhưng cái tên nhãi vô danh này lại không chết.
Ông ta không rõ Hoàng Phủ Hùng đó rốt cuộc có lai lịch gì, không lẽ trên Cửu U đại lục còn có thế lực nào lợi hại hơn bốn tông môn lớn hay sao?
Ông ta cũng chẳng có cơ hội được biết đáp án nữa.
Trên quảng trường, tiếng chém giết vang lên liên tục.
“Ông nội, ông có sao không ạ?”, Hoàng Phủ Yên Nhiên thấy ông nội mình không vui, không khỏi đi lên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao!”, Hoàng Phủ Hùng rầu rĩ đáp.
Hoàng Phủ Yên Nhiên tiện đà nói: “Tần Ninh kia đúng là hơi kiêu ngạo một chút, nhưng nếu có thể chữa được bệnh cho ông nội thì kiêu ngạo cũng là điều lý giải được”.
Hoàng Phủ Hùng sao không hiểu được điều này chứ?
Nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi tức giận. Dù sao ông ta cũng đã sống gần ngàn năm, bị một tên nhóc mười tám, mười chín tuổi dạy dỗ ngay trước mặt như vậy...
“Ta vẫn khuyên các ngươi một câu, Tần đại gia bảo các ngươi làm gì thì cứ làm theo đi, đừng có bất mãn này bất mãn nọ, hiện giờ Tần đại gia có thể nể mặt chữa bệnh cho ông nội cô thì đó là phúc tám đời nhà Hoàng Phủ cô đấy. Tốt nhất hãy nghĩ cách làm sao để ôm được chân và dựa vào Tần đại gia đi thì hơn!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên nghe vậy, định cãi lại thì Hoàng Phủ Hùng đã hỏi trước: “Đại nhân Hà Tôn, Tần công tử đó rốt cuộc có lai lịch gì?”
Nghe vậy, tôm cát nhỏ thay đổi bộ dạng vui vẻ, cả người cũng tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro