Phong Thần Châu

Có thể thở ra m...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Một kiếm chém ra, đồng thời một vết ngón tay cũng trực tiếp bắn đến.  

 

“Phá!”  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên.  

 

Âm thanh vù vù xuất hiện, làm cho người ta cảm nhận được một loại kích thích cường đại.  

 

Ầm…  

 

Vết ngón tay giống như một hòn đảo đơn độc trong gió lốc, sừng sững không ngã, mãi mãi trường tồn, một đường bắn thẳng.  

 

Phụt một tiếng, một âm thanh rất nhỏ vang lên.  

 

Một đường máu bắn lên không trung.  

 

Bỗng nhiên, thân hình của Tứ trưởng lão ngã xuống.  

 

Giữa hai hàng lông mày xuất hiện một lỗ máu, hai mắt trừng thật lớn, ông ta không thể tin được mà nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ?  

 

Nhất định là giả!  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Tứ trưởng lão chết không nhắm mắt.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh cất bước đi thẳng vào trong võ trường.  

 

“Vẫn nên gọi Đại trưởng lão của các ngươi xuất hiện đi, nếu không ta lại ra tay giết người đấy”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Tam trưởng lão, ngươi nói xem?”  

 

Lúc này, sắc mặt Tam trưởng lão khẽ thay đổi.  

 

Sao lại thế này?  

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

Đã xảy ra chuyện gì?  

 

Ông ta căn bản là không biết, rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này!  

 

Tứ trưởng lão vậy mà lại bị giết chết.  

 

Phải biết rằng, Tứ trưởng lão và ông ta đều là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên.  

 

Giờ phút này, Tam trưởng lão đang đứng giữa không trung.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiến cũng không được.  

 

Lùi cũng không xong.  

 

Trong lúc nhất thời, Tam trưởng lão chỉ biết đứng im tại chỗ.  

 

Tần Ninh cũng lười để ý đến, bước chân không nhanh không chậm tiến thẳng về phía trước.  

 

“Người nào đến gây sự?”  

 

Lúc này, một giọng nói tràn đầy bất mãn vang lên.  

 

Từ đại điện bên kia, từng dáng người bước ra.  

 

Đó là một ông lão với mái tóc trắng xoá.  

 

Ông ta mặc đồ màu trắng, khí chất không tầm thường, tuy rằng một đầu tóc bạc, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác tang thương, mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy như gió xuân tràn về.  

 

“Đại trưởng lão!”  

 

Có thể thở ra một hơi rồi.  

 

Giờ phút này, Tam trưởng lão vội vàng đi đến bên người Đại trưởng lão, nhỏ giọng thì thầm.  

“Tần Ninh?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0