Phong Thần Châu

“Con trai hiểu...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Bọn họ chưa bao giờ thấy Tần Ninh kích động như vậy.  

 

Mà lão Vệ ở bên cạnh cũng nở một nụ cười hiếm thấy.  

 

Tần Kinh Mặc!  

 

Tên nhóc đó, có lẽ sẽ thật sự... khải tử hoàn sinh chứ?  

 

Khoảng nửa ngày sau, Tần Ninh dẫn mọi người xuất phát. Về phần Thanh Vân tông, Tần Ninh đương nhiên giao cho U Phần Thiên chăm sóc, miễn cho những kẻ không sợ chết đến làm loạn.  

 

Mà khi nhóm Tần Ninh xuất phát, toàn bộ Cửu U đại lục cũng cuồn cuộn sóng ngầm.  

 

Không chỉ có bên trong Cửu U đại lục, mà cả những sự tồn tại giấu kín bên trên Cửu U đại lục cũng không nhịn được mà bắt đầu ngọ nguậy.  

 

Bốn tông môn lớn, đến cả Thánh Đan các cùng một vài tông môn hạng hai đỉnh cao, gia tộc tiềm tàng, thế gia, thậm chí là cổ quốc hàng vạn năm qua chưa có động tĩnh gì, lúc này cũng đều trồi lên mặt nước.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Ốc đảo Đại Vũ!  

 

Bên trong phủ đệ Vũ gia!  

 

Vũ Thiên Hành nhìn con trai mình cùng một nhóm thanh niên Vũ gia, gật đầu nói: “Thiên Thận cung chính là do lão nhân Thiên Thận để lại”.  

 

“Mà lão nhân Thiên Thận lại là sự tồn tại tương đương với lão tổ Vũ Đế, mạnh vẽ vô song, là nhân vật truyền kỳ của cả Cửu U đại lục này. Thế nhưng lão nhân Thiên Thận cả đời không nhận học trò, không khai tông lập phái, không thành gia lập nghiệp, cho nên tất cả mọi thứ đều lưu lại trong Thiên Thận cung”.  

 

“Hôm nay Thiên Thận mở ra, các ngươi đại diện cho Vũ gia ta, không thể ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không được mềm yếu vô năng!”  

 

“Con trai hiểu được!”  

 

Vũ Vân Phàm gật đầu nói: “Cha, Tần Ninh mà cha nói đó, liệu có đi không ạ!”  

 

“Chắc chắn hắn có đi!”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Vũ Thiên Hành lại nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ câu này, bên trong Thiên Thận cung có một nơi tên là Mặc cốc, nơi đó không được phép đi vào!”  

 

“Nhớ kỹ, không được phép đi vào!”  

 

“Mặc cốc? Nơi đó là nơi nào vậy ạ?”, Vũ Vân Phàm không khỏi hỏi.  

 

“Khà khà, đó là một nơi mà đến cả cha ngươi cũng không dám đến, nếu các ngươi đi vào, chỉ có một con đường chết mà thôi, hơn nữa là một trăm phần trăm không có đường sống!”, một giọng nói quái gở vang lên, lão Vũ mù lúc này xuất hiện, cười nói: “Tiểu Vân Phàm, nhớ kỹ lời cha ngươi nói đi. Mặc cốc là không thể vào, dù ngươi là cự phách cảnh giới Thông Thiên hay đại năng Hóa Thần thì cũng đều chỉ có một kết quả mà thôi!”  

 

“Chết!”  

 

Mà ở trong dãy núi đó có năm ngọn núi như năm ngón tay ngạo nghễ đứng.  

 

Cho dù là ngọn núi thấp nhất cũng như hạc giữa bây gà, cao hơn các ngọn núi xung quanh không chỉ gấp đôi.  

Ngũ mạch Phong Thiên! Nơi thế gia Hoàng Phủ truyền đời thủ hộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0