"Dẫn bản tọa đi...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Gian phòng liền rơi vào một sự yên tĩnh đến quỷ dị...
Giờ phút này, bên ngoài phòng luyện khí.
Lê Lịch đứng dậy, sắc mặt âm trầm.
"Khuynh Tuyết, Tần Ninh kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
Lê Lịch thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu được.
Tần Ninh đến cùng có tài năng gì mà lại khiến cho sư tôn của ông ta quỳ như vậy.
Có thể nói là quỳ mà không chút xấu hổ.
Vạn Khuynh Tuyết trong lòng đắng chát.
Tần Ninh... Không có gì.
"Lê Lịch đại sư, đừng tức giận vội, có lẽ Tần công tử cùng Ngụy tiên sinh có hiểu lầm gì đó, lần này là một cơ hội để giải quyết hiểu lầm".
Vạn Khuynh Tuyết nói với giọng khuyên nhủ.
Mà lúc này, nhóm Tần Sơn, Ôn Như Ngọc thì đứng ở một bên khác, không nói gì.
Thành chủ Chân Võ thành lôi kéo con trai mình.
Tiên tử Linh Nguyệt thì kéo Linh Phàm cùng Linh Thiên hai người nói thầm gì đó.
Hai người càng nghe càng tái mặt.
Lúc thì há hốc mồm, lúc thì trợn trừng mắt, lúc thì thở dồn dập...
Phảng phất như chỉ trong thời gian ngắn này mà đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ.
Mấy người bên ngoài đang rất bất ổn, không biết trong phòng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Ôn Như Ngọc nhìn Tần Sơn nói: "Tam đệ của chàng đúng là rất thần bí..."
"Đúng vậy!"
Tần Sơn thở dài nói: "Từ khi tam đệ bị đoạt Tinh Môn, nói thật là ta đã có một loại cảm giác xa lạ".
"Nhưng cho dù là lạ lẫm nhưng vẫn như cũ khiến cho ta cảm giác rất thân thiết".
"Vốn dĩ cha còn nghi ngờ tam đệ bị đại năng nào đến từ thế giới bên ngoài chiếm đoạt thân xác, hiện tại xem ra rất không có khả năng".
"Nhưng tam đệ... Đúng là rất kỳ quái".
"Chỉ là bất kể như thế nào, có thể xác định được một điều... hắn vẫn luôn là tam đệ của ta".
Tần Sơn có thể cảm giác được.
Tần Ninh không giống lúc trước.
Loại cảm giác này là thứ mà người ngoài không cảm nhận được.
Nhưng giữa huynh đệ với nhau thì có một cảm giác huyết mạch tương liên.
Một tiếng cọt kẹt lúc này vang lên.
Cửa phòng luyện khí mở ra.
Ngụy tiên sinh giờ phút này bình tĩnh đi ra.
"Sư tôn!"
"Ngụy tiên sinh".
Nhìn người tới, nhóm Lê Lịch, Vạn Khuynh Tuyết đều là đi lên phía trước.
Ngụy Việt sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói: "Nơi đây phải chăng có một tông môn tên là Thái Ất thiên tông?"
"Dẫn bản tọa đi!"
Lê Lịch nói xong, chắp tay mà đi.
"Ngụy tiên sinh".
Giờ phút này, bên ngoài phòng luyện khí.
Lê Lịch đứng dậy, sắc mặt âm trầm.
"Khuynh Tuyết, Tần Ninh kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
Lê Lịch thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu được.
Tần Ninh đến cùng có tài năng gì mà lại khiến cho sư tôn của ông ta quỳ như vậy.
Có thể nói là quỳ mà không chút xấu hổ.
Vạn Khuynh Tuyết trong lòng đắng chát.
Tần Ninh... Không có gì.
"Lê Lịch đại sư, đừng tức giận vội, có lẽ Tần công tử cùng Ngụy tiên sinh có hiểu lầm gì đó, lần này là một cơ hội để giải quyết hiểu lầm".
Vạn Khuynh Tuyết nói với giọng khuyên nhủ.
Mà lúc này, nhóm Tần Sơn, Ôn Như Ngọc thì đứng ở một bên khác, không nói gì.
Thành chủ Chân Võ thành lôi kéo con trai mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiên tử Linh Nguyệt thì kéo Linh Phàm cùng Linh Thiên hai người nói thầm gì đó.
Hai người càng nghe càng tái mặt.
Lúc thì há hốc mồm, lúc thì trợn trừng mắt, lúc thì thở dồn dập...
Phảng phất như chỉ trong thời gian ngắn này mà đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ.
Mấy người bên ngoài đang rất bất ổn, không biết trong phòng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Ôn Như Ngọc nhìn Tần Sơn nói: "Tam đệ của chàng đúng là rất thần bí..."
"Đúng vậy!"
Tần Sơn thở dài nói: "Từ khi tam đệ bị đoạt Tinh Môn, nói thật là ta đã có một loại cảm giác xa lạ".
"Nhưng cho dù là lạ lẫm nhưng vẫn như cũ khiến cho ta cảm giác rất thân thiết".
"Vốn dĩ cha còn nghi ngờ tam đệ bị đại năng nào đến từ thế giới bên ngoài chiếm đoạt thân xác, hiện tại xem ra rất không có khả năng".
"Nhưng tam đệ... Đúng là rất kỳ quái".
"Chỉ là bất kể như thế nào, có thể xác định được một điều... hắn vẫn luôn là tam đệ của ta".
Tần Sơn có thể cảm giác được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh không giống lúc trước.
Loại cảm giác này là thứ mà người ngoài không cảm nhận được.
Nhưng giữa huynh đệ với nhau thì có một cảm giác huyết mạch tương liên.
Một tiếng cọt kẹt lúc này vang lên.
Cửa phòng luyện khí mở ra.
Ngụy tiên sinh giờ phút này bình tĩnh đi ra.
"Sư tôn!"
"Ngụy tiên sinh".
Nhìn người tới, nhóm Lê Lịch, Vạn Khuynh Tuyết đều là đi lên phía trước.
Ngụy Việt sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói: "Nơi đây phải chăng có một tông môn tên là Thái Ất thiên tông?"
"Dẫn bản tọa đi!"
Lê Lịch nói xong, chắp tay mà đi.
"Ngụy tiên sinh".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro