“Để ta đi răn d...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Kích Đại Vũ chính là bảo vật truyền đời của Vũ gia ta, trận chiến Phần Ma năm đó, tổ tiên ta dùng kích này chém giết một vị Ma Đế đấy!”
“Không phải chỉ là một vị Ma Đế thôi à? Cửu U Đại Đế tay không giết được mấy người kia kìa?”
“Ngươi...”
Vũ Thiên Hành tức điên lên, nói không nên lời.
Cái danh Vũ Đế với người bây giờ nghe thì có vẻ lạ.
Nhưng đặt vào mười mấy vạn năm trước, Vũ Đế chính là cường giả đỉnh cao của Cửu U đại lục.
Đương nhiên, so với nhân tài mới nổi là Cửu U Đại Đế thì Vũ Đế còn kém nhiều.
Nhưng Tần Ninh so sánh ngay trước mặt như vậy, không chút nể tình, khiến ông ta thực sự tức giận.
“Ta sẽ không cho mượn!”, Vũ Thiên Hành cứng rắn nói: “Nếu không có Vũ tam gia ở đây, ta đã sớm giết ngươi!”
“Ngươi dám!”
Vũ tam gia hừ lạnh, nói: “Vũ Thiên Hành, ngươi dám động thủ với Tần đại gia, ông đây sẽ làm trái lời thề, cũng sẽ đại náo Vũ gia nhà ngươi!”
Nghe được lời nói cứng rắn của Vũ tam gia, Vũ Thiên Hành càng thêm sửng sốt.
“Vũ tam gia, ông đừng quên, năm đó ông đã thề trước mặt tổ tiên như thế nào!”
“Ông đây vẫn nhớ, không cần ngươi nhắc, nhưng nếu ngươi dám động vào Tần đại gia thì ta diệt cả Vũ gia nhà ngươi!”
Giây phút ấy, không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Bốn người Kiếm Tiểu Minh lúc này đã kinh ngạc đến ngây người.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Tần Ninh lúc này cảm thấy buồn cười, thản nhiên ngồi xuống, từ từ nói: “Xem ra không nói chuyện bình thường được với các ngươi rồi. Mượn một tí kích Đại Vũ rồi giúp các ngươi kích phát lại uy năng năm đó, thế nhưng các ngươi không quý trọng...”
“Cứ đòi ép ta phải động đến vũ lực à?”
Tần Ninh nói ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Vũ tam gia lúc này vội vàng đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay khom người nói: “Tần đại gia đừng nóng, đừng nóng, sao phải tức cái bọn trẻ con này làm gì”.
Trong đình nghỉ mát chỉ còn năm người Tần Ninh.
“Ca, Vũ gia này rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu không được thì bảo tông chủ U Động Thiên tiêu diệt bọn họ!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này vẫn còn sợ.
Sát khí ban đầu làm cho cậu ta cảm thấy như đi một vòng quanh địa ngục.
“Không phải chỉ là một vị Ma Đế thôi à? Cửu U Đại Đế tay không giết được mấy người kia kìa?”
“Ngươi...”
Vũ Thiên Hành tức điên lên, nói không nên lời.
Cái danh Vũ Đế với người bây giờ nghe thì có vẻ lạ.
Nhưng đặt vào mười mấy vạn năm trước, Vũ Đế chính là cường giả đỉnh cao của Cửu U đại lục.
Đương nhiên, so với nhân tài mới nổi là Cửu U Đại Đế thì Vũ Đế còn kém nhiều.
Nhưng Tần Ninh so sánh ngay trước mặt như vậy, không chút nể tình, khiến ông ta thực sự tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta sẽ không cho mượn!”, Vũ Thiên Hành cứng rắn nói: “Nếu không có Vũ tam gia ở đây, ta đã sớm giết ngươi!”
“Ngươi dám!”
Vũ tam gia hừ lạnh, nói: “Vũ Thiên Hành, ngươi dám động thủ với Tần đại gia, ông đây sẽ làm trái lời thề, cũng sẽ đại náo Vũ gia nhà ngươi!”
Nghe được lời nói cứng rắn của Vũ tam gia, Vũ Thiên Hành càng thêm sửng sốt.
“Vũ tam gia, ông đừng quên, năm đó ông đã thề trước mặt tổ tiên như thế nào!”
“Ông đây vẫn nhớ, không cần ngươi nhắc, nhưng nếu ngươi dám động vào Tần đại gia thì ta diệt cả Vũ gia nhà ngươi!”
Giây phút ấy, không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Bốn người Kiếm Tiểu Minh lúc này đã kinh ngạc đến ngây người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Tần Ninh lúc này cảm thấy buồn cười, thản nhiên ngồi xuống, từ từ nói: “Xem ra không nói chuyện bình thường được với các ngươi rồi. Mượn một tí kích Đại Vũ rồi giúp các ngươi kích phát lại uy năng năm đó, thế nhưng các ngươi không quý trọng...”
“Cứ đòi ép ta phải động đến vũ lực à?”
Tần Ninh nói ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Vũ tam gia lúc này vội vàng đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay khom người nói: “Tần đại gia đừng nóng, đừng nóng, sao phải tức cái bọn trẻ con này làm gì”.
Trong đình nghỉ mát chỉ còn năm người Tần Ninh.
“Ca, Vũ gia này rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu không được thì bảo tông chủ U Động Thiên tiêu diệt bọn họ!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này vẫn còn sợ.
Sát khí ban đầu làm cho cậu ta cảm thấy như đi một vòng quanh địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro