Phong Thần Châu

Đến Đế Đô  

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01



Hắn cứ cho rằng sẽ không đàm phán được Vân Sương Nhi thì cô gái này sẽ đi cơ.

Ai mà ngờ Vân Sương Nhi dường như lại không để ý gì đến cuộc nói chuyện tối đó, ngược lại còn làm bạn với hai anh em Tần Ninh và nói chuyện phiếm với họ.

Chuyện này khiến một vị công tử nào đó tức chết.

Lúc này, trong một ngọn núi, đám Tần Ninh đang nghỉ ngơi.

Tề Hạo đang ăn chim quay, nhìn sang chỗ Tần Ninh và Vân Sương Nhi nói chuyện đến là vui vẻ, trong lòng tức tối vô cùng.

“Thằng nhãi con kia dựa vào cái gì mà có được hảo cảm của Vân Sương Nhi chứ?”

Tề Hạo hừ nói: “Trần Phong, ngươi đã điều tra được tên kia chưa?”

“Khởi bẩm thiếu gia, Tần Ninh là tam thiếu gia của nhà họ Tần thành Lăng Vân, nghe nói đã bị cướp mất Tinh Môn, nhưng lại có thiên phú giúp Tần gia thống trị cả thành Lăng Vân”.

“Ồ?”

Nghe đến đó, Tề Hạo lại rất tò mò.

“Đường đường một thành Lăng Vân nho nhỏ cũng chỉ chưa đến một triệu dân, tuổi gì bằng được quận thành lớn như quận Thiên Thủy? Chắc là trong ấy chẳng có nổi võ giả cảnh giới Linh Hải đâu?”

Tề Hạo xì mũi: “Ta không tin thằng nhãi này còn đẹp trai hơn cả ta?”

Nghe được câu này, Trần Phong chỉ có thể cười khổ. Công tử nhà mình lúc nào cũng cực kỳ tự cao, nếu đến Đế Đô mà cứ thế sẽ không tốt chút nào.

Mấy ngày sau đó, Tần Ninh và Tần Hải dẫn Lăng Tiểu Phi đi theo. Cô nhóc này đi được mấy bước lại kêu mệt, cứ đòi trèo lên lưng Tiểu Thanh.

Ban đầu Tiểu Thanh còn không chịu, nhưng về sau cứ ngày nào Lăng Tiểu Phi không ngồi lên nó thì nó còn giận.

Bốn, năm ngày sau, cuối cùng cũng có bóng dáng mờ mờ xuất hiện trước mắt nhóm người.

Thành Bắc Minh của Đế Đô có mấy ngàn năm lịch sử, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Cả tòa thành Bắc Minh vuông vức, dân số hàng chục triệu người, có tường sắt vây quanh. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó như một con mãnh thú màu đen đang há miệng và nuốt bất kỳ ai tiến vào vậy.

Tường thành đen ngòn được làm từ huyền thiết kiên cố, cao mấy trăm mét, dày chắc. Chỉ một cổng thành rộng mười mấy mét, hai bên có hộ vệ hoàng gia của đế quốc Bắc Minh.

“Cuối cùng cũng đến rồi...”

Tần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói: “Đế Đô, lần này sắp phải thay đổi rồi!”

Đám người tiến lên trước, cho dù thấy bóng dáng thành Bắc Minh rồi nhưng vẫn phải đi nửa ngày mới đến cổng thành.

Để đi vào trong, một người phải nộp ra 100 lượng. Sau khi vào thành, Tần Ninh hoa hết cả mắt. Hắn nhìn bốn phía, không biết làm gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nghe nói thành Bắc Minh giống như một đất nước trong đất nước, không ngờ lại đúng vậy thật!”

Đường phố phồn hoa, xe 16 ngựa đi còn được.

Ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhìn sầm uất vô cùng.

“Đồ phèn!”

Tề Hạo xì mũi nói: “Lần đầu đến Đế Đô à? Có biết nên ở đâu chưa?”

“Gần đây học viện Thiên Thần đang chiêu mộ đệ tử ngoại viện, đang là lúc đông người nếu không đặt trước thì còn lâu mới tìm được!”

Tề Hạo khinh bỉ nhìn Tần Hải và Tần Ninh.

Hai người này không xứng lọt vào mắt hắn ta!

Đúng là mấy thằng ở nhà quê mới lên, chắc cũng không biết ở chỗ nào đâu.

Giờ muốn tìm chỗ ở còn khó hơn lên trời.

“Nói vậy Tề công tử đã có chỗ rồi sao?”, Tần Hải bất mãn nói.

Trên đường đi có Vân Sương Nhi bám đuôi thì thôi đi, dù gì có mỹ nữ bầu bạn thì ai mà chê, nhưng cái tên Tề Hạo này đã đi theo rồi còn xỏ xiên cả chặng đường.

Tính Tần Ninh tốt, không chấp, nhưng hắn ta thì không.

“Đương nhiên rồi!”

Tề Hạo kiêu ngạo nói: “Mẹ ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Diệp, lần này ta còn chưa đến nhưng nhà họ Diệp đã đặt trước cho ta rồi!”

Tề Hạo nói xong thì quay sang nhìn Vân Sương Nhi: “Vân tiểu thư chưa có chỗ ở đâu nhỉ? Hay là ở chung với ta nhé? Ta đảm bảo tiểu thư sẽ được an toàn!”

“Chúng ta đi thôi!”

Tần Ninh xua tay: “Tìm chỗ ở cái đã rồi mai đến học viện Thiên Thần!”

“Ừm!”

Tần Hải cũng mặc kệ Tề Hạo, quay người đi luôn.

“Tần công tử, đi chung đi!”, Vân Sương Nhi cười nhạt nhưng lại như trăm hoa đua nở: “Vừa hay ta cũng cần tìm chỗ!”

Cô ấy từ chối lời mời của Tề Hạo!

Tần Ninh gật đầu, cũng không từ chối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra hắn cũng có lòng yêu thích Vân Sương Nhi.

Nhưng chỉ vì tài năng của cô ấy!

Vân Sương Nhi có hỗn độn thể, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc.

Bồi dưỡng tốt có khi sẽ thành nữ Đế!

“Viên Viên tỷ!”

Mà lúc này, có một âm thanh vui vẻ vang lên.

Cả người Tề Hạo nhảy cẫng lên, vui mừng hét lớn: “Thấy chưa thấy chưa? Chị họ ta đến đón ta đây này, Diệp Viên Viên, thiên chi kiêu nữ nhà họ Diệp, mỹ nữ nổi danh của Đế Đô!”

Nghe đến đó, ánh mắt Tần Hải lại lộ ra thần sắc bất bình.

Nhà họ Diệp, một trong các hào môn của đế quốc Bắc Minh. Diệp Viên Viên, đó là thiên chi kiêu nữ nổi danh khắp vùng.

Tề Hạo này có mạng tốt thật.

“Hehe, nói cho các ngươi biết, chị họ ta đã giác tỉnh Hoàng thể, còn đạt tầng 4 cảnh giới Linh Hải, trở thành đối tượng được quan tâm của học viện Thiên Thần!”

“Giờ toàn bộ Đế Đô đều phải ngưỡng mộ tỷ ấy, được gọi là thiên chi kiêu nữ!”

Tề Hạo đắc ý vô cùng, hưng phấn không thôi. Hắn không ngừng vẫy tay với người ấy.

“Biểu tỷ!”

“Tề Hạo, sao giờ ngươi mới tới?”, Diệp Viên Viên lạnh nhạt nói: “Bảo là sẽ đến trước ngày mồng 5 mà?”

Diệp Viên Viên nở nụ cười lịch sự, cả người như một đóa hoa sen yên tĩnh không tanh mùi bùn. Nhưng gương mặt lại lộ chút sầu não.

“Khụ khụ, biểu tỷ, trên đường đi hơi chậm trễ chút, xin lỗi tỷ!”

Tề Hạo nhất thời đi đến bên Diệp Viên Viên và nói: “Biểu tỷ, chỗ ở sao rồi ạ? Đệ có một người bạn là tiểu thư Vân Sương Nhi, quen trên đường đi, có thể sắp xếp cho cô ấy một gian không ạ? Tiểu thư Vân Sương Nhi...”

Tề Hạo lúc này chăm chú giải thích, không ngừng khinh bỉ nhìn Tần Ninh.

Như đang nói với Tần Ninh rằng.

Thứ phèn, dám so với ta á? Được không?

Nhưng càng nói Tề Hạo càng phát hiện có gì đó sai sai!

Diệp Viên Viên không nhìn sang Vân Sương Nhi mà hắn ta giới thiệu, nhưng nhìn sang Tần Ninh.

“Biểu tỷ,

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0