“Đừng ngây ra n...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tần Ninh vẫn thản nhiên.
Càng đi sâu vào, tấn công của rễ cây càng ngày càng nhiều.
Mà dần dần phía trước phân ra ngã ba, mấy người cũng chọn một đường rẽ đi sâu vào.
Lần này, trước mặt không còn thi thể nữa.
Xem ra, đường rẽ bọn họ chọn này chưa ai đi ra.
Cứ như vậy, liên tục tiến về phía trước, cuối cùng một nhóm mười mấy người đi vào trong núi.
Phía trước, ánh sáng dần dần lóe lên.
Mọi người đi đến vị trí có ánh sáng, nhưng phát hiện cửa ra này là mở ra ở vị trí giữa lưng chừng núi.
Cúi đầu nhìn, phía dưới là vách đá cao vạn trượng.
Dõi mắt nhìn phía trước có một vùng rừng rậm cổ.
Thật sự giống như rừng rậm cổ.
Mênh mông bát ngát, nhìn đến vô tận.
Vạn Tử Hàng sắc mặt thay đổi, chầm chậm nói: “Tần công tử, cây cổ thụ ngài nói kia chẳng lẽ… ở trong này?”
Lúc này Tần Ninh gật đầu.
Cổ thụ Thiên Nguyên!
Chính là cổ thụ tấn công bọn họ!
Bây giờ Tần Ninh cơ bản có thể chắc chắn.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng khổ sở nói: “Trước mặt này là một cánh rừng, có chắc chắn thân cây kia ở đâu không?”
Tần Ninh lúc này đứng chắp tay, đứng ở bên vách đá nói: “Chắc cũng không khó, cái khó là bắt như thế nào?”
Cái gì?
Không nghe lầm chứ?
Bắt cây?
Cây… đứng sừng sững tại chỗ còn cần bắt?
“Chẳng lẽ còn biết mọc chân dài chạy mất?”, Vạn Thiển Thiển mặt đầy không hiểu.
“Cây khác không biết, nhưng nó biết!”
Tần Ninh cười một tiếng nói: “Chư vị, tiếp theo không ung dung như vậy đâu, bên trong rừng rậm chắc hẳn tồn tại huyền thú, cẩn thận một chút”.
Tiếp theo không ung dung như vậy?
Mọi người cảm thấy con đường này cũng không thoải mái rồi.
“Đương nhiên đất này nguy hiểm, nhưng trong này cũng sinh ra thiên tài địa bảo mà thành Thiên Giao không có, các ngươi tìm được thì có thể tùy ý đào lên”.
Tần Ninh lại nói: “Mọi người tạm thời tách ra, ta đi bắt cây, các ngươi đi đào bảo vật đi”.
“Nhớ lấy, chỉ cần không động vào cây thì sẽ không gặp nguy hiểm”.
Tần Ninh vừa nói, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Đám người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Thiển Thiển mặt đầy ngơ ngác.
Tần Ninh…thật sự cứ đi như vậy?
“Đừng ngây ra nữa!”
Lúc này, Vạn Tử Hàng mở miệng: “Các đan sư phân biệt được thảo dược, những người khác hộ vệ”.
“Nhớ lấy, đừng động vào cây!”
Vạn Tử Hàng bây giờ vô cùng tín nhiệm Tần Ninh.
Dù Tần Ninh nói gì cũng đều làm cái đó.
Đoàn người lúc này phi thân xuống.
Càng đi sâu vào, tấn công của rễ cây càng ngày càng nhiều.
Mà dần dần phía trước phân ra ngã ba, mấy người cũng chọn một đường rẽ đi sâu vào.
Lần này, trước mặt không còn thi thể nữa.
Xem ra, đường rẽ bọn họ chọn này chưa ai đi ra.
Cứ như vậy, liên tục tiến về phía trước, cuối cùng một nhóm mười mấy người đi vào trong núi.
Phía trước, ánh sáng dần dần lóe lên.
Mọi người đi đến vị trí có ánh sáng, nhưng phát hiện cửa ra này là mở ra ở vị trí giữa lưng chừng núi.
Cúi đầu nhìn, phía dưới là vách đá cao vạn trượng.
Dõi mắt nhìn phía trước có một vùng rừng rậm cổ.
Thật sự giống như rừng rậm cổ.
Mênh mông bát ngát, nhìn đến vô tận.
Vạn Tử Hàng sắc mặt thay đổi, chầm chậm nói: “Tần công tử, cây cổ thụ ngài nói kia chẳng lẽ… ở trong này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tần Ninh gật đầu.
Cổ thụ Thiên Nguyên!
Chính là cổ thụ tấn công bọn họ!
Bây giờ Tần Ninh cơ bản có thể chắc chắn.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng khổ sở nói: “Trước mặt này là một cánh rừng, có chắc chắn thân cây kia ở đâu không?”
Tần Ninh lúc này đứng chắp tay, đứng ở bên vách đá nói: “Chắc cũng không khó, cái khó là bắt như thế nào?”
Cái gì?
Không nghe lầm chứ?
Bắt cây?
Cây… đứng sừng sững tại chỗ còn cần bắt?
“Chẳng lẽ còn biết mọc chân dài chạy mất?”, Vạn Thiển Thiển mặt đầy không hiểu.
“Cây khác không biết, nhưng nó biết!”
Tần Ninh cười một tiếng nói: “Chư vị, tiếp theo không ung dung như vậy đâu, bên trong rừng rậm chắc hẳn tồn tại huyền thú, cẩn thận một chút”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo không ung dung như vậy?
Mọi người cảm thấy con đường này cũng không thoải mái rồi.
“Đương nhiên đất này nguy hiểm, nhưng trong này cũng sinh ra thiên tài địa bảo mà thành Thiên Giao không có, các ngươi tìm được thì có thể tùy ý đào lên”.
Tần Ninh lại nói: “Mọi người tạm thời tách ra, ta đi bắt cây, các ngươi đi đào bảo vật đi”.
“Nhớ lấy, chỉ cần không động vào cây thì sẽ không gặp nguy hiểm”.
Tần Ninh vừa nói, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Đám người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Thiển Thiển mặt đầy ngơ ngác.
Tần Ninh…thật sự cứ đi như vậy?
“Đừng ngây ra nữa!”
Lúc này, Vạn Tử Hàng mở miệng: “Các đan sư phân biệt được thảo dược, những người khác hộ vệ”.
“Nhớ lấy, đừng động vào cây!”
Vạn Tử Hàng bây giờ vô cùng tín nhiệm Tần Ninh.
Dù Tần Ninh nói gì cũng đều làm cái đó.
Đoàn người lúc này phi thân xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro