Giang Bắc Vương
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Ba người đi thẳng ra khỏi bức tường đá, xuất hiện trên quảng trường đổ nát.
Nhưng trong khoảnh khắc 3 người xuất hiện thì có hơn 100 ánh nhìn trên quảng trường kia bỗng chốc đổ dồn qua.
Lúc này, Thiên Ám, Minh Ung và Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ chậm rãi đi lại gần Tần Ninh.
“Hử?”
Ánh mắt của Tần Ninh chợt ngưng lại, nhìn ra ngoài.
Bên kia có khoảng hơn 100 người, lúc này đang toát ra hơi thở mạnh mẽ.
Tu vi thấp nhất cũng là thực lực cảnh giới Linh Luân!
“Đang làm gì đây?”
Tần Ninh nhìn phía đối diện, thản nhiên hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Lúc này, trên quảng đường đổ nát, ngoài người của đế quốc Vân Lam, đế quốc Bắc Minh thì còn xuất hiện thêm mấy chục người, rõ ràng là đến từ những đế quốc khác.
Nhưng những kẻ đang đứng ở đây gần như không định rời đi, nhìn chằm chằm vào mấy người họ bên này.
Minh Ung thấp giọng nói: “Người của đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương”.
“Những gã này ở đây ăn hôi, thấy chúng ta dừng ở đây thì cũng không đi nữa…”
Tần Ninh nheo mắt, nhìn đám người kia.
“Minh Ung, thằng nhãi kia lấy được gì trong đó, bây giờ giao ra đi, ta cũng không làm khó đế quốc Bắc Minh các ngươi”.
Trong đám đế quốc Đông Giang kia có một người đàn ông trung niên đứng ra, cười ha ha nói: “Tuy nói đế quốc Vân Lam và đế quốc Đông Giang ta đều là 1 trong 10 đế quốc lớn, nhưng muốn bảo vệ đế quốc Bắc Minh các ngươi thì hơi khó đấy”.
“Thế nào, có hiểu ý tứ trong lời nói của ta không?”
Người đàn ông trung niên nhìn Minh Ung, Thiên Ám như cười như không mà nói.
“Giang Bắc Vương, ngươi có vẻ quá không coi ai ra gì rồi đấy?”
Lúc này, Minh Ung bước ra, gằn lên một tiếng: “Lẽ nào, ngươi cho rằng đế quốc Bắc Minh ta thật sự không có người sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Giang Bắc Vương cười lớn nói: “Đế quốc Bắc Minh của ngươi trừ Minh Uyên đại đế năm đó còn ai có thể giữ được mặt mũi? Bây giờ, đế quốc Bắc Minh của ngươi không phải là cương quốc Bắc Minh nữa rồi, thu lại cái vẻ tự kiêu của ngươi đi, được chứ?”
“Không được!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.
Tần Ninh bước ra từ trong nhóm Minh Ung, Thiên Ám.
Lúc này, sắc mặt hắn trầm xuống, quát lên: “Ông là cái thá gì, đế quốc Bắc Minh có sa sút tới đâu thì vẫn là cương quốc Bắc Minh ngày đó.
Đế quốc Đông Giang ông là cái rắm gì?”
“Ngươi…”
Giang Bắc Vương nghe thấy lời này thì sắc mặt u ám, sải bước lên trước.
“Ta cái gì mà ta?”
Sắc mặt Tần Ninh lại trầm thêm một tầng, nói: “Ta nói rồi, không có chỗ cho ông nói chuyện.
Từ đâu tới thì cút về đó đi!”
Lúc này, không khí tại đây bỗng trở nên vắng lặng.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sửng sốt.
Hôm nay công tử nhà ta làm sao vậy?
Dường như mới biến mất một lát, giờ lại xuất hiện mà đã hoàn toàn khác biệt.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tâm trạng của Tần Ninh bây giờ hình như… rất tồi tệ?
“Ngông cuồng, ngu dốt”, Giang Bắc Vương tỏ vẻ kiêu ngạo, quát lên: “Chỉ là một thằng nhóc thối cảnh giới Linh Luân mà thôi.
Ở đây có chỗ cho ngươi chõ mõm vào sao?”
“Đương nhiên là có phần của ta, nhưng không có phần của con rùa rụt cổ nhà ngươi”.
Tần Ninh lại bước lên một bước, sắc mặt u ám.
“Ngươi dám chửi ta à, muốn chết!”
Giang Bắc Vương lúc này nổi lên sát khí cuồn cuộn.
Chỉ là một thằng nhãi ranh cảnh giới Linh Luân mà dám láo xược trước mặt lão ta.
Thằng nhãi này, thật sự không sợ chết sao?
Giang Bắc Vương lúc này bước thẳng ra.
Hơi thở cảnh giới Địa Võ tầng 5 giải phóng ra lúc này, một luồng uy lực áp chế quét lên người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Ám và Minh Ung lập tức xông lên.
Đối với bọn họ mà nói thì Tần Ninh bây giờ không chỉ đơn giản là một người đáng sợ mà còn là một người đáng để họ dốc sức toàn lực bảo vệ.
“Lùi lại!”
Lúc này, Tần Ninh lạnh giọng hét lên, nói: “Hôm nay cho các ông mở rộng tầm mắt, để các ông biết được rằng, năm đó, tổ tiên của các ông đã lớn mạnh đến cỡ nào!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, bước chân của hai người chợt dừng lại, nhưng hai tay vẫn thủ thế sẵn sàng.
Mở rộng tầm mắt?
Họ đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Hoàng thất Bắc Minh truyền thừa linh quyết Bắc Minh Kình và truyền thừa của học viện Thiên Thần, Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết.
Hai môn linh quyết này họ đã thất truyền mấy vạn năm rồi.
Nhưng Tần Ninh vừa tới nơi này đã giống như quét bụi mà lấy ra được…
Chuyện này đã khiến họ mở rộng tầm mắt rồi.
“Mở rộng tầm mắt?”, Giang Bắc Vương lúc này tức tối không thể thét lên.
Lão ta là vương gia quyền cao chức trọng ở đế quốc Đông Giang, nào có chịu sự sỉ nhục thế này bao giờ?
Bị một thiếu niên 16, 17 tuổi khinh bỉ ngay trước mặt.
“Chỉ là một vương gia của một đế quốc nhỏ tí mà dám dương oai diễu võ trước mặt ta?”
“Đế quốc Bắc Minh là nơi ông có thể tùy tiện bình luận vớ vẩn sao?”
Tần Ninh hừ lên một tiếng, lại tiến lên một bước.
Đi ra 3 bước, Tần Ninh đứng trước mặt mọi người, đôi mắt mang một tia lười biếng nhưng trong vẻ lười biếng đó lại còn mang theo cả sát khí.
“Hình như có gì đó không đúng lắm…”
Lúc này, trong đám đế quốc Đông Giang có một người đàn ông trung niên, đầu đội vương quan, thần thái nặng nề.
Người này chính là bá chủ của đế quốc Đông Giang, Giang Kình!
“Giang Kình huynh, chỗ nào không đúng?”
Bên cạnh Giang Kình, có một người đàn ông mặc đồ vải thô mỉm cười: “Ta thấy Giang Bắc huynh bị tức quá hỏng rồi.
Chỉ là một thằng nhãi thì có gì hay đâu”.
Nghe lời nói này, Giang Kình cười khổ.
Người này tuy mặc vải thô, nhưng lại chính là bá chủ của đế quốc Vân Dương, Dương Vấn Thiên.
Tuy rằng đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương thuộc 10 đế quốc lớn, nhưng đế quốc Vân Dương chính là nhất mạch của thiên tướng Dương Thạc truyền lại.
Ông ta là một trong 18 thiên tướng.
Chỉ một điểm này đã khiến đế quốc Đông Giang còn chạy dài mới đuổi kịp.
“Dương huynh nói đúng, Vạn Linh Vực mà Huyền Minh đại trận phong ấn này có nhiều điều kỳ quái.
Chúng ta đã tổn thất hơn một nửa số người, mà không thu hoạch được gì.
Thế mà thằng nhóc này rõ ràng là vừa rồi bước ra từ trong bức tường đá, có lẽ là biết gì đó”.
Bá chủ Giang Kình tiếp tục nói: “Nếu không nói thì giết là xong.
Đế quốc Bắc Minh cũng nên biết rõ, mấy vạn năm trước họ là bá chủ.
Đến giờ chỉ là vương bát, làm vương bát thì phải có tính tự giác của vương bát”.
“Rụt cổ trốn đi mới là chuyện nên làm”.
Hai người lúc này sóng vai tán gẫu, mà đứng một bên, Giang Bắc Vương đã tức không chịu được.
Tay lão ta vung lên, một ánh đao hiện ra trong không trung.
“Đao Sa Linh đúc từ linh sa.
Nhóc con, ngươi có thể chết dưới đao Sa Linh của ta thì làm quỷ cũng đáng kiêu ngạo và tự hào!”
Lời này vừa nói ra, Giang Bắc Vương đã cười khẩy một tiếng rồi một đao chém xuống từ trên không.
“Đồ ngu muốn chết!”
Lúc này, Tần Ninh bước thẳng lên một bước, không nói hai lời, một khí thế dường như cảnh giới Linh Luân tầng 1 lại muốn đối cứng với một đòn đánh dốc sức của cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2.
“Cung Càn Khôn, nắm giữ càn khôn, tên Chấn Thiên, chấn động trời cao!”
.
Nhưng trong khoảnh khắc 3 người xuất hiện thì có hơn 100 ánh nhìn trên quảng trường kia bỗng chốc đổ dồn qua.
Lúc này, Thiên Ám, Minh Ung và Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ chậm rãi đi lại gần Tần Ninh.
“Hử?”
Ánh mắt của Tần Ninh chợt ngưng lại, nhìn ra ngoài.
Bên kia có khoảng hơn 100 người, lúc này đang toát ra hơi thở mạnh mẽ.
Tu vi thấp nhất cũng là thực lực cảnh giới Linh Luân!
“Đang làm gì đây?”
Tần Ninh nhìn phía đối diện, thản nhiên hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Lúc này, trên quảng đường đổ nát, ngoài người của đế quốc Vân Lam, đế quốc Bắc Minh thì còn xuất hiện thêm mấy chục người, rõ ràng là đến từ những đế quốc khác.
Nhưng những kẻ đang đứng ở đây gần như không định rời đi, nhìn chằm chằm vào mấy người họ bên này.
Minh Ung thấp giọng nói: “Người của đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương”.
“Những gã này ở đây ăn hôi, thấy chúng ta dừng ở đây thì cũng không đi nữa…”
Tần Ninh nheo mắt, nhìn đám người kia.
“Minh Ung, thằng nhãi kia lấy được gì trong đó, bây giờ giao ra đi, ta cũng không làm khó đế quốc Bắc Minh các ngươi”.
Trong đám đế quốc Đông Giang kia có một người đàn ông trung niên đứng ra, cười ha ha nói: “Tuy nói đế quốc Vân Lam và đế quốc Đông Giang ta đều là 1 trong 10 đế quốc lớn, nhưng muốn bảo vệ đế quốc Bắc Minh các ngươi thì hơi khó đấy”.
“Thế nào, có hiểu ý tứ trong lời nói của ta không?”
Người đàn ông trung niên nhìn Minh Ung, Thiên Ám như cười như không mà nói.
“Giang Bắc Vương, ngươi có vẻ quá không coi ai ra gì rồi đấy?”
Lúc này, Minh Ung bước ra, gằn lên một tiếng: “Lẽ nào, ngươi cho rằng đế quốc Bắc Minh ta thật sự không có người sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Giang Bắc Vương cười lớn nói: “Đế quốc Bắc Minh của ngươi trừ Minh Uyên đại đế năm đó còn ai có thể giữ được mặt mũi? Bây giờ, đế quốc Bắc Minh của ngươi không phải là cương quốc Bắc Minh nữa rồi, thu lại cái vẻ tự kiêu của ngươi đi, được chứ?”
“Không được!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.
Tần Ninh bước ra từ trong nhóm Minh Ung, Thiên Ám.
Lúc này, sắc mặt hắn trầm xuống, quát lên: “Ông là cái thá gì, đế quốc Bắc Minh có sa sút tới đâu thì vẫn là cương quốc Bắc Minh ngày đó.
Đế quốc Đông Giang ông là cái rắm gì?”
“Ngươi…”
Giang Bắc Vương nghe thấy lời này thì sắc mặt u ám, sải bước lên trước.
“Ta cái gì mà ta?”
Sắc mặt Tần Ninh lại trầm thêm một tầng, nói: “Ta nói rồi, không có chỗ cho ông nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ đâu tới thì cút về đó đi!”
Lúc này, không khí tại đây bỗng trở nên vắng lặng.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sửng sốt.
Hôm nay công tử nhà ta làm sao vậy?
Dường như mới biến mất một lát, giờ lại xuất hiện mà đã hoàn toàn khác biệt.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tâm trạng của Tần Ninh bây giờ hình như… rất tồi tệ?
“Ngông cuồng, ngu dốt”, Giang Bắc Vương tỏ vẻ kiêu ngạo, quát lên: “Chỉ là một thằng nhóc thối cảnh giới Linh Luân mà thôi.
Ở đây có chỗ cho ngươi chõ mõm vào sao?”
“Đương nhiên là có phần của ta, nhưng không có phần của con rùa rụt cổ nhà ngươi”.
Tần Ninh lại bước lên một bước, sắc mặt u ám.
“Ngươi dám chửi ta à, muốn chết!”
Giang Bắc Vương lúc này nổi lên sát khí cuồn cuộn.
Chỉ là một thằng nhãi ranh cảnh giới Linh Luân mà dám láo xược trước mặt lão ta.
Thằng nhãi này, thật sự không sợ chết sao?
Giang Bắc Vương lúc này bước thẳng ra.
Hơi thở cảnh giới Địa Võ tầng 5 giải phóng ra lúc này, một luồng uy lực áp chế quét lên người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Ám và Minh Ung lập tức xông lên.
Đối với bọn họ mà nói thì Tần Ninh bây giờ không chỉ đơn giản là một người đáng sợ mà còn là một người đáng để họ dốc sức toàn lực bảo vệ.
“Lùi lại!”
Lúc này, Tần Ninh lạnh giọng hét lên, nói: “Hôm nay cho các ông mở rộng tầm mắt, để các ông biết được rằng, năm đó, tổ tiên của các ông đã lớn mạnh đến cỡ nào!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, bước chân của hai người chợt dừng lại, nhưng hai tay vẫn thủ thế sẵn sàng.
Mở rộng tầm mắt?
Họ đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Hoàng thất Bắc Minh truyền thừa linh quyết Bắc Minh Kình và truyền thừa của học viện Thiên Thần, Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết.
Hai môn linh quyết này họ đã thất truyền mấy vạn năm rồi.
Nhưng Tần Ninh vừa tới nơi này đã giống như quét bụi mà lấy ra được…
Chuyện này đã khiến họ mở rộng tầm mắt rồi.
“Mở rộng tầm mắt?”, Giang Bắc Vương lúc này tức tối không thể thét lên.
Lão ta là vương gia quyền cao chức trọng ở đế quốc Đông Giang, nào có chịu sự sỉ nhục thế này bao giờ?
Bị một thiếu niên 16, 17 tuổi khinh bỉ ngay trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ là một vương gia của một đế quốc nhỏ tí mà dám dương oai diễu võ trước mặt ta?”
“Đế quốc Bắc Minh là nơi ông có thể tùy tiện bình luận vớ vẩn sao?”
Tần Ninh hừ lên một tiếng, lại tiến lên một bước.
Đi ra 3 bước, Tần Ninh đứng trước mặt mọi người, đôi mắt mang một tia lười biếng nhưng trong vẻ lười biếng đó lại còn mang theo cả sát khí.
“Hình như có gì đó không đúng lắm…”
Lúc này, trong đám đế quốc Đông Giang có một người đàn ông trung niên, đầu đội vương quan, thần thái nặng nề.
Người này chính là bá chủ của đế quốc Đông Giang, Giang Kình!
“Giang Kình huynh, chỗ nào không đúng?”
Bên cạnh Giang Kình, có một người đàn ông mặc đồ vải thô mỉm cười: “Ta thấy Giang Bắc huynh bị tức quá hỏng rồi.
Chỉ là một thằng nhãi thì có gì hay đâu”.
Nghe lời nói này, Giang Kình cười khổ.
Người này tuy mặc vải thô, nhưng lại chính là bá chủ của đế quốc Vân Dương, Dương Vấn Thiên.
Tuy rằng đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương thuộc 10 đế quốc lớn, nhưng đế quốc Vân Dương chính là nhất mạch của thiên tướng Dương Thạc truyền lại.
Ông ta là một trong 18 thiên tướng.
Chỉ một điểm này đã khiến đế quốc Đông Giang còn chạy dài mới đuổi kịp.
“Dương huynh nói đúng, Vạn Linh Vực mà Huyền Minh đại trận phong ấn này có nhiều điều kỳ quái.
Chúng ta đã tổn thất hơn một nửa số người, mà không thu hoạch được gì.
Thế mà thằng nhóc này rõ ràng là vừa rồi bước ra từ trong bức tường đá, có lẽ là biết gì đó”.
Bá chủ Giang Kình tiếp tục nói: “Nếu không nói thì giết là xong.
Đế quốc Bắc Minh cũng nên biết rõ, mấy vạn năm trước họ là bá chủ.
Đến giờ chỉ là vương bát, làm vương bát thì phải có tính tự giác của vương bát”.
“Rụt cổ trốn đi mới là chuyện nên làm”.
Hai người lúc này sóng vai tán gẫu, mà đứng một bên, Giang Bắc Vương đã tức không chịu được.
Tay lão ta vung lên, một ánh đao hiện ra trong không trung.
“Đao Sa Linh đúc từ linh sa.
Nhóc con, ngươi có thể chết dưới đao Sa Linh của ta thì làm quỷ cũng đáng kiêu ngạo và tự hào!”
Lời này vừa nói ra, Giang Bắc Vương đã cười khẩy một tiếng rồi một đao chém xuống từ trên không.
“Đồ ngu muốn chết!”
Lúc này, Tần Ninh bước thẳng lên một bước, không nói hai lời, một khí thế dường như cảnh giới Linh Luân tầng 1 lại muốn đối cứng với một đòn đánh dốc sức của cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2.
“Cung Càn Khôn, nắm giữ càn khôn, tên Chấn Thiên, chấn động trời cao!”
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro