Phong Thần Châu

“Hai vị đừng lu...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Sau lưng Tần Ninh chín đường hỏa long hóa thành chính đường ánh sáng, không còn chỉ là khí hỏa linh.  

 

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Điện Huyết.  

 

Khí cửu linh hoàn toàn tụ tập.  

 

Kiếm U Khô lúc này ánh sáng bắn ra bốn phía.  

 

Một kiếm ngưng tụ chín đường thuộc tính linh khí, kiếm thần kiếm U Khô lúc này lóe lên ánh sáng chín màu.  

 

“Chết!”  

 

Một tiếng quát khẽ, Tần Ninh một kiếm chém ra.  

 

Tứ Vương lúc này vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không hề lui về phía sau.  

 

Cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ mà thôi.  

 

Cho dù là rất mạnh, nhưng có thể mạnh đến mức nào.  

 

Hắn ta là Thiên Nhân thất bộ, tay cầm bảo khí siêu phẩm, không tin không chém được Tần Ninh!  

 

 

 

Trong lòng sát khí ngưng tụ, dần dần trong cơ thể Tứ Vương linh khí cũng tăng vọt.  

 

Trên chủy thủ tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, giống như muốn nuốt huyết mạch người ta, giết tâm linh con người.  

 

Keng… Trong nháy mắt.  

 

Kiếm U Khô và chủy thủ đụng nhau.  

 

Một luồng sóng vô hình cuốn quanh bốn phía.  

 

Thân ảnh Tứ Vương ngừng một chút.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Mà kiếm U Khô tập kết khí Cửu Linh lúc này cũng run lên.   

 

Hai người giằng co.  

 

Hai người Nhất Vương, Tam Vương kia cũng không dừng lại được, bọn họ dốc hết toàn lực giết về phía Tần Ninh.  

 

“Hừm, chỉ là Thiên Nhân nhất bộ, ngươi vẫn phải chết”.  

 

“Nghĩ gì vậy?”  

 

Tần Ninh cười một tiếng.  

 

Kiếm U Khô lúc này bộc phát ra ánh sáng chói lóa.  

 

“Chém!”  

 

Lúc này trên kiếm U Khô xuất hiện từng vết nứt.  

 

Nhưng ánh sáng sáng chói vượt quá mười lần.  

 

Dần dần, kiếm U Khô giống như không chịu nổi sức mạnh lớn như vậy, tốc độ xuất hiện vết nứt càng lúc càng nhanh.  

 

Kiếm gần như không chịu nổi! Tứ Vương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt khẽ vui mừng.  

 

“Hai vị nhanh chút, tên này không chịu nổi rồi!”  

 

Tứ Vương cười nói: “Giết hắn ngay lúc này”.  

 

“Được!”  

 

“Được!”  

 

Nhất Vương và Tam Vương rối rít đáp lại.  

 

“Không sai, chính vào lúc này, nhưng không phải giết ta, mà là giết ngươi!”  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nháy mắt, Tần Ninh đột nhiên hung bạo.  

 

Chớp mắt sức mạnh kiếm U Khô tăng lên quá mười lần.  

 

Sau lưng Tần Ninh, chín cột linh khí lại xuất hiện.  

 

“Chém!”  

 

Một tiếng đùng đoàng.  

 

Chủy thủy gãy lìa.  

 

Kiếm U Khô phá không ra.  

 

Một tiếng phụt vang lên.  

 

Cơ thể Tứ Vương lúc này trực tiếp bị một kiếm chém tới, một tiếng phụt vang lên, máu tươi văng đầy bầu trời.  

 

Giữa hư không giống như có gì bể tan tành, tản ra âm thanh đùng đoàng.  

 

Lại một vị Ma Vương bỏ mình.  

 

Lục Vương chết trước.  

 

Tiếp đến Nhị Vương chết.  

 

Bây giờ đến Tứ Vương cũng chết.  

 

Thất đại Ma Vương bây giờ chỉ còn lại Nhất Vương, Tam Vương, Ngũ Vương và Thất Vương.  

 

Lúc này, Tần Ninh thu hồi kiếm U Khô.  

 

Kiếm U Khô lúc này thu hồi.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Nhất Vương và Tam Vương.  

“Hai vị đừng lui nữa!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0