“Hai vị thấy sa...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Thiên Linh Lung lập tức bay lên, tọa lạc ở đỉnh núi, an ổn ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Lệ Việt càng thêm sửng sốt.
Ban nãy Lệ Hằng đã chết thẳng cẳng, thế mà Thiên Linh Lung này lại không bị ảnh hưởng gì cả.
Không thể nào!
Tần Ninh lúc này mới nhìn ra hai anh em Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh.
“Người Hoang gia, ở yên canh giữ đồ vật mà lão tổ các ngươi và Cửu U Đại Đế để lại là được rồi, việc gì phải đến Thiên Thận cung?”
“Lão nhân Thiên Thận ghét nhất là lão tổ Hoang Thiên Trạch của các ngươi đấy, tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, các ngươi đi vào sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hơn nữa Hoang gia các ngươi sao lại ở cùng Lệ gia? Các ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng có xen vào chuyện của người khác”.
Tần Ninh nói một loạt, bộ dạng nghĩ cho Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, khiến cho đoàn người Hoang gia khó chịu vô cùng.
Giọng điệu của Tần Ninh giống như ông bà nói với con cháu vậy, nghe mà khó chịu.
Hoang Phi Mậu lúc này càng coi trọng Tần Ninh hơn.
Tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, Cửu U Đại Đế từng để lại đồ vật cho Hoang gia. Hai chuyện này, người bình thường tuyệt đối không thể biết được.
Tần Ninh nói được như vậy, đủ để chứng minh hắn không phải người tầm thường.
Thái độ của Hoang Phi Mậu rất bình tĩnh, hắn ta nói: “Tần tông chủ, Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân xây dựng nên. Mặc dù bây giờ không được như xưa, nhưng với thân phận là tông chủ của Thanh Vân tông, Tần tông chủ chắc chắn cũng phải tuân theo ý nguyện của tôn giả Thanh Vân ngày xưa!”
“Mà Lệ Việt là con cháu của Lệ Vương, Lệ Vương là một trong các tướng yêu của cương vương Minh Uyên, được sắc phong là một trong tam Hoàng. Còn cương vương Minh Uyên lại là một trong số những đồ nhi mà tôn giả Thanh Vân yêu nhất”.
“Nói cho cùng, hai vị cũng có mối quan hệ thâm sâu, việc gì phải đánh nhau như vậy chứ. Hoang Phi Mậu ta mặc dù chỉ là một tiểu bối, nhưng vẫn mong rằng hai vị có thể nhượng bộ, được chứ?”
Hoang Phi Mậu nói có đầu có đuôi: “Tần tông chủ cũng đừng nên tính toán chuyện này nữa, còn Lệ Việt... Lệ Hằng đã chết, nhưng là ngươi sai trước, cả hai nên dừng tay thôi!”
“Hai vị thấy sao?”
Hoang Phi Mậu này biết nói lí lẽ hơn Hoang Thiên Trạch năm xưa nhiều. Năm đó, tôn giả Đại Hoang là một tên nhóc thô lỗ, nói chuyện không hợp là đánh nhau ngay được.
Năm xưa, Hoang Thiên Trạch với đồ nhi của hắn cũng là không đánh không thân, sau này Thanh Vân mới dẫn theo người bạn thân này đến gặp hắn.
Hoang Thiên Trạch còn muốn đánh nhau với hắn, cuối cùng bị hắn tát bay trong một chiêu, mới coi như ngoan ngoãn lại.
Nhìn thấy cảnh này, Lệ Việt càng thêm sửng sốt.
Ban nãy Lệ Hằng đã chết thẳng cẳng, thế mà Thiên Linh Lung này lại không bị ảnh hưởng gì cả.
Không thể nào!
Tần Ninh lúc này mới nhìn ra hai anh em Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh.
“Người Hoang gia, ở yên canh giữ đồ vật mà lão tổ các ngươi và Cửu U Đại Đế để lại là được rồi, việc gì phải đến Thiên Thận cung?”
“Lão nhân Thiên Thận ghét nhất là lão tổ Hoang Thiên Trạch của các ngươi đấy, tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, các ngươi đi vào sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hơn nữa Hoang gia các ngươi sao lại ở cùng Lệ gia? Các ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng có xen vào chuyện của người khác”.
Tần Ninh nói một loạt, bộ dạng nghĩ cho Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, khiến cho đoàn người Hoang gia khó chịu vô cùng.
Giọng điệu của Tần Ninh giống như ông bà nói với con cháu vậy, nghe mà khó chịu.
Hoang Phi Mậu lúc này càng coi trọng Tần Ninh hơn.
Tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, Cửu U Đại Đế từng để lại đồ vật cho Hoang gia. Hai chuyện này, người bình thường tuyệt đối không thể biết được.
Tần Ninh nói được như vậy, đủ để chứng minh hắn không phải người tầm thường.
Thái độ của Hoang Phi Mậu rất bình tĩnh, hắn ta nói: “Tần tông chủ, Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân xây dựng nên. Mặc dù bây giờ không được như xưa, nhưng với thân phận là tông chủ của Thanh Vân tông, Tần tông chủ chắc chắn cũng phải tuân theo ý nguyện của tôn giả Thanh Vân ngày xưa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mà Lệ Việt là con cháu của Lệ Vương, Lệ Vương là một trong các tướng yêu của cương vương Minh Uyên, được sắc phong là một trong tam Hoàng. Còn cương vương Minh Uyên lại là một trong số những đồ nhi mà tôn giả Thanh Vân yêu nhất”.
“Nói cho cùng, hai vị cũng có mối quan hệ thâm sâu, việc gì phải đánh nhau như vậy chứ. Hoang Phi Mậu ta mặc dù chỉ là một tiểu bối, nhưng vẫn mong rằng hai vị có thể nhượng bộ, được chứ?”
Hoang Phi Mậu nói có đầu có đuôi: “Tần tông chủ cũng đừng nên tính toán chuyện này nữa, còn Lệ Việt... Lệ Hằng đã chết, nhưng là ngươi sai trước, cả hai nên dừng tay thôi!”
“Hai vị thấy sao?”
Hoang Phi Mậu này biết nói lí lẽ hơn Hoang Thiên Trạch năm xưa nhiều. Năm đó, tôn giả Đại Hoang là một tên nhóc thô lỗ, nói chuyện không hợp là đánh nhau ngay được.
Năm xưa, Hoang Thiên Trạch với đồ nhi của hắn cũng là không đánh không thân, sau này Thanh Vân mới dẫn theo người bạn thân này đến gặp hắn.
Hoang Thiên Trạch còn muốn đánh nhau với hắn, cuối cùng bị hắn tát bay trong một chiêu, mới coi như ngoan ngoãn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro