“Huyền Lôi Trảm...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Ca, thật là ngươi chém sao?”
Tiên Hàm không thể tin nói.
“Nếu không tin, ngươi hỏi ông ta đi, ta nghĩ Vương giả sẽ không đến mức không có nổi một chút dũng khí thừa nhận chứ?”
Nghe thấy vậy, Hoàng Nhất Lôi sa sầm mặt lại, trong đôi mắt bình tĩnh có một chút sát khí.
Nhưng cũng không lên tiếng.
Mà ở một bên, hai người Hùng Viêm và Kha Cảnh lại đang ngơ ngẩn.
Trên thực tế, bọn họ cũng không hiểu rõ chuyện này lắm.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lôi Vương không phủ nhận.
Tần Ninh… Nói thật sao?
“Ngày đó ngươi có thần binh do hai đại thiên nhân luyện chế ra bảo vệ, nhưng hôm nay thì sao?”
Lôi Vương lạnh nhạt nói.
Tần Ninh nói ra lời này ở trước mặt mọi người, hiển nhiên là gây khó dễ cho ông ta.
Mà nếu ông ta phủ nhận, không phải là sẽ không có ai biết về chuyện này, mà ngược lại có thể làm giảm danh tiếng của ông ta.
Tần Ninh cười nói: “Ngày đó ta mới chỉ là cảnh giới Âm Dương, nhưng bây giờ đã là cảnh giới Thiên Nhân rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, cười nói: “Tiên Hàm, bắt lấy hai tên kia, ta muốn người sống để từ từ thẩm vấn”.
“Về phần tên này, lần trước để ông ta chạy mất, nhưng lần này không thể để cho ông ta chạy nữa!”
“Rõ!”
Lúc này Tiên Hàm khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Lôi Vương lạnh lẽo.
Tần Ninh lại không thèm để ý đến, Xích Dương Long Luân xuất hiện, quay xung quanh cơ thể, chín hỏa long như ẩn như hiện.
Giờ phút này, ánh mắt của Lôi Vương mang theo sát khí.
Dần dà, từng dòng sấm sét dao động ở xung quanh thân thể.
Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi, một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế các, địa vị và thân phận đều cao hơn thập đại phó các chủ một bậc.
Thực lực cũng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh giới Vương Giả! Cái thế vô địch.
“Lôi Chấn Vạn Thiên!”
Lôi Vương quát khẽ một tiếng, sấm sét phun trào xung quanh cơ thể, phát ra từng tiếng vang rền trầm thấp.
Lúc nhìn về phía Tần Ninh, Lôi Vương càng có thêm nhiều sát khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước bởi vì Tần Ninh, ông ta mới bị mất hết danh tiếng.
Lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Tần Ninh.
Lôi Vương sải bước ra, ánh sáng hiện ra từ trên xuống dưới cơ thể càng thêm mãnh liệt, giống như cả người đang hội tụ thành một quả cầu sét vậy.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đã trở nên cẩn thận hơn.
Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên trấn áp thông đạo.
Bây giờ binh khí tiện tay đang có trong tay chỉ có Xích Dương Long Luân.
Nhưng mà Lôi Vương này cũng không phải là cường giả lâu đời trong đám Vương giả, vẫn có cơ hội giết chết được.
“Cửu Long Gào Thét!”
Gào xong một câu.
Trong nháy mắt, chín lôi long ở bên trong Xích Dương Long Luân gầm thét lao thẳng về hướng Lôi Vương.
Lôi Vương hừ một tiếng, điểm ngón tay một cái.
“Huyền Lôi Trảm!”
Vừa chỉ ra, một thanh lôi đao tỏa ra ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã chém về phía Tần Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro