Phong Thần Châu

“Khai Sơn Cự Tử...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh thản nhiên đứng lên, cười nói: “Con người ta không thích nói càn nói bậy”.  

 

“Cũng không khiến các ngươi làm cái gì, ta phá vỡ trận này, đám người các ngươi vây giết ba người kia!”  

 

Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân sáng lên.  

 

Tần Ninh không cần yêu cầu.  

 

Giết ba người này, bọn họ nhất định sẽ chết.  

 

Tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính bọn họ, chém chết thiên chi kiêu tử ưu tú nhất của tam đại tông môn đã đủ khiến tam đại tông môn nhức nhối.  

 

Chuyện này bọn họ cũng vui vẻ làm.  

 

“Không thành vấn đề!”  

 

Hồng Lưu Thiên Nhân oán hận nói: “Lão phu đích thân ra tay, phải giết chết bọn chúng!”  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh vỗ vỗ vạt áo, cười nói: “Nếu như vậy, mỗi người cản linh khí, ta đến phá trận!”  

 

Lời vừa nói ra, ba người vội vàng làm theo.  

 

Những người khác cũng lẳng lặng chờ đợi.  

 

Lúc này Tần Ninh hô giọng, lại một lần nữa ngồi xuống.  

 

Đàn Phủ Uyên xuất hiện trước người.  

 

Sáo Thụ Thiên lúc này cũng xuất hiện trong tay.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nghiêm nghị.  

 

Gài bẫy ta?  

 

Xem ai bẫy ai!  

 

Đinh… tiếng đàn vang lên.  

 

Lúc này, mười ngón tay Tần Ninh khảy đàn, từng tiếng đàn ưu nhã truyền ra.  

 

Chỉ là một khắc sau Tần Ninh lại có thêm một đôi tay.  

 

Đôi tay do linh khí hóa thành, tay cầm sáo Thụ Thiên.  

 

Tiếng sáo lúc này cũng vang lên.  

 

Đàn sáo hợp tấu! Lúc này trong phong cấm, hai thân ảnh đan xen lẫn nhau.  

 

Tiếng đàn và tiếng sáo lúc này giống như hội tụ thành hai thân ảnh.  

 

Lúc này hai thứ đang tranh giành.  

 

Linh khí bốn phía bị tiếng đàn và tiếng sáo bám vào, đụng chạm, chém giết.  

 

Mà theo biến hóa tiếng đàn tiếng sáo của Tần Ninh, hai thứ chém giết càng hung hăng.  

 

Rắc rắc rắc…  

 

Dần dần, bốn phía xuất hiện âm thanh hư không bể tan tành.  

 

Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy cấm chế đã hư hại.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Mà cùng lúc đó giữa không trung, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử cũng cảm thấy không đúng.  

 

Ba thân ảnh trong nháy mắt tách ra.  

 

“Vô Lượng Kiếm Tử, lão phu tới chém ngươi!”  

 

Một tiếng rống giận dữ trong nháy mắt vang lên.  

 

Giọng nói chấn động hư không, một thân ảnh lúc này trực tiếp hạ xuống trước mặt Vô Lượng Kiếm Tử.  

 

“Khai Sơn Cự Tử!  

 

“Phương Thiên Tử!”  

 

“Hai người các ngươi để huynh đệ ta tới chiến!”  

 

Lúc này hai thân ảnh cũng lao ra.  

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Sắc mặt Vô Lượng Kiếm tử biến sắc.  

 

Hồng Lưu Thiên Nhân! Lộc Phương Thiên Nhân! Lộc Viên Thiên Nhân! Đã ra ngoài rồi?  

 

Sao có thể ra được?  

 

Lúc này ba người hoảng loạn đối phó.  

 

Tam đại thiên kiêu đều là cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch cực hạn.  

Nhưng ba người đối phương lại là cảnh giới Thiên Nhân! Cảnh giới Quy Nhất đối phó với Thiên Nhân chắc chắn thất bại! Chém chết trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0