Phong Thần Châu

Không có gì đặc...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Tần Ninh khẽ cười nói: “Đó là một chỗ tốt!”  

 

“Rừng Thận Mộng!”  

 

Thiên Đạo Nhất lúc này mới lên tiếng: “Nghe nói lão nhân Thiên Thận năm xưa bản thân có nội tình mạnh mẽ đã tạo ra thánh địa thế gian Thiên Thận Cung”.  

 

“Rừng Thận Mộng này nghe nói là một khu rừng khiến con người ta đi vào mộng cảnh, mà ở bên trong mộng cảnh có thể thả ga chém giết tuỳ ý, tôi luyện thực lực của mình, nếu như chết thì cũng chỉ là tỉnh mộng mà thôi”.  

 

“Nhưng chém giết ở trong mộng cảnh có thể chuyển hoá tăng lên tu vi cảnh giới trong hiện thực”, Thiên Đạo Nhất cảm thán nói: “Có thể tạo ra một thế giới như vậy quả thật khiến người ta phải nghiêng mình thán phục”.  

 

“Ngươi nói không sai nhưng vẫn còn thiếu một ý”.  

 

Tần Ninh bổ sung thêm: “Nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì bản thể quả thật sẽ không chết thế nhưng trải nghiệm cái chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì cái cảm giác đó cho dù đã tỉnh mộng cũng sẽ khiến con người ta khó có thể quên được, nếu không vượt qua được thì sẽ nảy sinh tâm ma”.  

 

“Tôi luyện ở bên trong rừng Thận Mộng là một bài kiểm tra, nếu chết ở trong đó rồi tỉnh mộng thì chính là một bài kiểm tra khác”.  

 

Nghe đến đây, mấy người còn lại cũng gật đầu.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Dù sao thì những người này từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng đều đã trải qua ác mộng.  

 

Mà bên trong rừng Thận Mộng e rằng cái chết còn khó quên hơn so với những cơn ác mộng đó.  

 

Tần Ninh lại nói tiếp: “Hơn nữa nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chưa chắc ở thực tế... sẽ không chết”.  

 

Tần Ninh vừa nói ra lời này, Thiên Đạo Nhất lập tức sững sờ.  

 

Nếu quả thật đúng là như thế thì rừng Thận Mộng vô cùng nguy hiểm.  

 

Mười mấy người xuất phát, từ từ rời khỏi khu vực Thận Sơn, đi về phía rừng Thận Mộng.  

 

Đó là một khu rừng rộng lớn, nhìn kỹ lại thì cũng chỉ thấy là một khu rừng bình thường, không có gì đặc biệt cả.  

 

Mà lúc này, đám Tần Ninh phát hiện ra ở vị trí ven bìa rừng có một khu vực dày đặc sương mù.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Trong khu vực này có hơn một trăm bóng người đang đứng hoặc ngồi, tư thế rất kỳ lạ, tất cả đều đứng im không nhúc nhích.  

 

“Chỗ này chính là rừng Thận Mộng sao?”, Kiếm Tiểu Minh nhìn quanh.  

 

“Ừ!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ở vị trí giáp ranh có ẩn chứa một trận pháp cực mạnh, đi vào bên trong, cho dù ngươi là cảnh giới Thiên Võ hay là cảnh giới Thiên Nguyên, hoặc là cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần đi chăng nữa thì chỉ trong khoảng thời gian ba lần hít thở sẽ tiến vào mộng cảnh”.  

 

“Sau khi tiến vào mộng cảnh thì cơ thể sẽ dừng lại ở chỗ này, trừ phi ngươi tỉnh dậy mới thôi”.  

 

“Mà mộng cảnh chính là khu rừng mênh mông vô tận phía trước”.  

 

“Đã rõ!”  

 

Kiếm Tiểu Minh kích động nói: “Ở đây có thể không cần phải kiêng kị bất cứ thứ gì để tôi luyện thực lực của mình đúng không?”  

“Ừ!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0