Phong Thần Châu

"Không có nhiều...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Vậy chàng còn đến?  

 

Tựa hồ nhìn ra Cốc Tân Nguyệt lo nghĩ điều gì, Tần Ninh cười nói: "Ta dù sao ở cảnh giới Vạn Nguyên vốn đã khó khăn mười phần, thêm một tầng khó khăn cũng không quan trọng".  

 

Nguồn linh khí của hắn quá mạnh mẽ.  

 

Còn nếu là đến cảnh giới Quy Nhất, ngưng tụ Thiên Mạch, linh khí tất nhiên sẽ xung kích Thiên Mạch.  

 

Đến lúc đó sẽ chịu không nổi mà nổ tung, chết.  

 

Dù sao vốn đã rất khó, lại khó một chút cũng không ảnh hưởng.  

 

Cốc Tân Nguyệt giờ phút này nhìn Tần Ninh hỏi: "Chàng quen người ở ngoài kia à?"  

 

"Ừm!"  

 

Tần Ninh cũng không có gì phải giấu Cốc Tân Nguyệt.  

 

Tuy nói sống lâu thế nhưng tính cách là thế.  

 

Điểm này là hắn giống cha, với người mình chấp nhận thì không cần giấu diếm bí mật gì.  

 

Nếu Cốc Tân Nguyệt là người bên gối của hắn thì cũng không có gì đáng phải giấu diếm.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Một tiểu đan đồng của ta năm đó".  

 

"Vốn là một cô nhi mà Lý Nhất Phong thu nhận, lấy tên Nhạc Duy, ta thấy khó nghe liền sửa thành Ngụy Việt".  

 

"Năm đó, ta rời đi đại lục Vạn Thiên, dạy hắn ta một thân đan thuật, hi vọng hắn ta có thể giúp đỡ hai thằng nhóc Lý Nhất Phong và Dương Thanh Vân".  

 

"Thế nhưng... Nhất Phong chết..."  

 

Cốc Tân Nguyệt lập tức sáng tỏ.  

 

Nhìn Tần Ninh nói: "Vì sao chàng lịch kiếp mỗi đời chỉ có một vạn năm?"  

 

"Điểm ấy..."  

 

Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế là có thể lựa chọn, vào thế giới Thượng Cổ, vạn giới hỗn loạn, cha ta thống nhất vạn giới, tự lập Vô Thượng Thần Đế, phong rất nhiều Thần Đế".  

 

"Khi đó ta được phong làm Nguyên Hoàng Thần Đế!"  

 

"Nguyên Hoàng Thần Đế...", Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Vua của Vạn Nguyên?"  

 

"Đại khái là thế!", Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế, nếu thật là luận tuổi tác thì ta hiện tại phải là... Bốn năm trăm vạn tuổi!"  

 

"Chín vạn năm với ta mà nói chỉ là một cái chớp mắt trong giây lát mà thôi!"  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lúc trước lịch kiếp bắt đầu cũng là để mẹ ta lựa chọn, mỗi đời một vạn năm, chín đời chín vạn năm".  

 

"Không có nhiều thời gian để cho ta tại lịch kiếp mãi".  

 

Tần Ninh thở ra một hơi.  

 

Một ít chuyện ở trong lòng đã lâu, nói ra sẽ tốt hơn.  

 

"Chín vạn năm không tính là ngắn, chín vạn năm qua, Cửu Thiên Vân Minh không có ta... không biết đã náo loạn ra sao rồi..."  

 

Tần Ninh nghĩ tới những thứ này liền trở nên đau đầu.  

 

Mối quan hệ của chín mẹ vốn là vô cùng tốt, rất yêu cha.  

 

Nhưng là như thế, đoán chừng khi cha biến mất, ý kiến của chín người liền sẽ không đồng nhất.  

 

Chém giết gì đó cũng sẽ không xảy ra, thế nhưng tóm lại là sẽ náo loạn ra những kiểu khác nhau.  

 

Hắn ở đó còn tốt.  

 

Hắn không ở...  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0