Không thành vấn...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Mỗi khi một vị Vương Giả xuất hiện, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ sinh lòng kính sợ.
Nhưng mà hai vị này lại không có một chút lòng kính sợ nào cả.
Chỉ có ý muốn giết hại.
Đó đích thị là người điên! Giờ phút này, Tần Ninh chẳng mảy may quan tâm Ám Địa Vương muốn làm cái gì, hắn ngồi xuống, khoanh chân lại.
Lúc này, Cửu Anh cũng quay về bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận quan sát bốn phía để đề phòng có người đánh lén Tần Ninh.
Cùng lúc đó, đàn Phủ Uyên nằm ngang trước người Tần Ninh, sáo Thụ Thiên cũng bay lơ lửng ở trước mặt hắn.
Hai tay của Tần Ninh đánh đàn Phủ Uyên.
Sáo Thụ Thiên cũng chuyển động theo.
Giờ phút này, sắc mặt của Ám Địa Vương đầy cẩn thận.
Một tên Hàm Vương cũng đã đủ làm cho ông ta thấy đau đầu rồi.
Mà bây giờ, hình như Tần Ninh còn đang chuẩn bị dùng thủ đoạn nào đó.
Nếu ông ta tiếp tục ở lại thì có lẽ sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm! Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Ám Địa Vương cảm thấy bất an.
Ông ta cứ có cảm giác… không được tốt lành cho lắm.
Ám Địa Vương đánh nhau với Tiên Hàm nhưng ánh mắt của ông ta lại chưa từng rời khỏi Tần Ninh.
Ông ta luôn lo sợ Tần Ninh bỗng nhiên làm ra chuyện điên khùng gì đó.
Là một vị Vương Giả, mà giờ đây lại chật vật như vậy, điều này khiến cho Ám Địa Vương cảm thấy ngột ngạt.
“Đã hoàn thành!”
Lúc này, trong ánh mắt Tần Ninh đầy sự vui vẻ nhìn vào Ám Địa Vương.
“Tiên Hàm, quấn lấy ông ta, dùng một chiêu chém chết!”
“Được!”
Nghe được lời này của Tần Ninh, ánh mắt của Tiên Hàm mừng rỡ, quấn lấy Ám Địa Vương, càng ra sức chiến đấu.
“Chết tiệt!”
Lúc này, ánh mắt của Ám Địa Vương đầy hung ác, trong nháy mắt, ông ta dùng một chưởng thật mạnh đánh lui Tiên Hàm.
“Tiên Hàm, sao ngươi lại để xảy ra chuyện như vậy, các ngươi đều là Vương Giả, ngươi còn không đối phó ông ta được sao?”
Tần Ninh quát lớn.
“Không thành vấn đề, ca, huynh yên tâm!”
Tiên Hàm hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước chân, ngay tại lúc này, lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới được ngưng tụ lại.
Thấy thế, Ám Địa Vương thật sự sợ hãi.
Lỡ như bị Tiên Hàm quấn lấy.
Sau đó, Tần Ninh lại cho ông ta ăn một chiêu, cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bị thương nặng thì cũng chết chắc rồi.
Sao Tiên Hàm có thể buông tha ông ta lúc đang bị trọng thương như vậy được?
“Chém!”
Ngay lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Trong nháy mắt, lực lượng đã được ngưng tụ xong.
Một cánh tay Ám Địa Vương biến thành đao, chém thẳng xuống dưới, cơ thể liên tục lui ra sau.
“Bản Vương nhớ kỹ các ngươi, hãy đợi đó, lần sau, ta chắc chắn sẽ giết hết các ngươi!”
Trong nháy mắt, Ám Địa Vương nhảy vào thông đạo, rồi biến mất ngay lập tức, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ca, ca, mau ngăn ông ta lại, ca đánh ra một chiêu làm ông ta nổ tung đi!”
Nhưng mà hai vị này lại không có một chút lòng kính sợ nào cả.
Chỉ có ý muốn giết hại.
Đó đích thị là người điên! Giờ phút này, Tần Ninh chẳng mảy may quan tâm Ám Địa Vương muốn làm cái gì, hắn ngồi xuống, khoanh chân lại.
Lúc này, Cửu Anh cũng quay về bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận quan sát bốn phía để đề phòng có người đánh lén Tần Ninh.
Cùng lúc đó, đàn Phủ Uyên nằm ngang trước người Tần Ninh, sáo Thụ Thiên cũng bay lơ lửng ở trước mặt hắn.
Hai tay của Tần Ninh đánh đàn Phủ Uyên.
Sáo Thụ Thiên cũng chuyển động theo.
Giờ phút này, sắc mặt của Ám Địa Vương đầy cẩn thận.
Một tên Hàm Vương cũng đã đủ làm cho ông ta thấy đau đầu rồi.
Mà bây giờ, hình như Tần Ninh còn đang chuẩn bị dùng thủ đoạn nào đó.
Nếu ông ta tiếp tục ở lại thì có lẽ sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm! Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Ám Địa Vương cảm thấy bất an.
Ông ta cứ có cảm giác… không được tốt lành cho lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám Địa Vương đánh nhau với Tiên Hàm nhưng ánh mắt của ông ta lại chưa từng rời khỏi Tần Ninh.
Ông ta luôn lo sợ Tần Ninh bỗng nhiên làm ra chuyện điên khùng gì đó.
Là một vị Vương Giả, mà giờ đây lại chật vật như vậy, điều này khiến cho Ám Địa Vương cảm thấy ngột ngạt.
“Đã hoàn thành!”
Lúc này, trong ánh mắt Tần Ninh đầy sự vui vẻ nhìn vào Ám Địa Vương.
“Tiên Hàm, quấn lấy ông ta, dùng một chiêu chém chết!”
“Được!”
Nghe được lời này của Tần Ninh, ánh mắt của Tiên Hàm mừng rỡ, quấn lấy Ám Địa Vương, càng ra sức chiến đấu.
“Chết tiệt!”
Lúc này, ánh mắt của Ám Địa Vương đầy hung ác, trong nháy mắt, ông ta dùng một chưởng thật mạnh đánh lui Tiên Hàm.
“Tiên Hàm, sao ngươi lại để xảy ra chuyện như vậy, các ngươi đều là Vương Giả, ngươi còn không đối phó ông ta được sao?”
Tần Ninh quát lớn.
“Không thành vấn đề, ca, huynh yên tâm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiên Hàm hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước chân, ngay tại lúc này, lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới được ngưng tụ lại.
Thấy thế, Ám Địa Vương thật sự sợ hãi.
Lỡ như bị Tiên Hàm quấn lấy.
Sau đó, Tần Ninh lại cho ông ta ăn một chiêu, cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bị thương nặng thì cũng chết chắc rồi.
Sao Tiên Hàm có thể buông tha ông ta lúc đang bị trọng thương như vậy được?
“Chém!”
Ngay lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Trong nháy mắt, lực lượng đã được ngưng tụ xong.
Một cánh tay Ám Địa Vương biến thành đao, chém thẳng xuống dưới, cơ thể liên tục lui ra sau.
“Bản Vương nhớ kỹ các ngươi, hãy đợi đó, lần sau, ta chắc chắn sẽ giết hết các ngươi!”
Trong nháy mắt, Ám Địa Vương nhảy vào thông đạo, rồi biến mất ngay lập tức, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ca, ca, mau ngăn ông ta lại, ca đánh ra một chiêu làm ông ta nổ tung đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro