Phong Thần Châu

Khu Vực Ba Mươi...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

“Sao vậy? Không hài lòng sao?”

“Cũng tạm!”, Tần Ninh không nhiều lời.

Loại trà này đối với hắn mà nói, quả thực không là gì cả.

Nghe được lời này, trong lòng Hứa Thông Thiên xấu hổ nhưng lại không dám nhiều lời.

Cảnh diễn ra ở võ trường nội viện ngày hôm đó vẫn khiến lão ta đêm đêm mất ngủ đến bây giờ.

Gặp lại Tần Ninh, lão ta như là nhìn thấy ma, thật sự không dám phản bác lại bất kỳ câu nói nào của Tần Ninh.

Lão ta không muốn giống như ba người Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương, ngay cả mạng cũng chả giữ nổi.

“Được rồi, lần này, ta đến là để giải quyết việc nội trú!”

Tần Ninh lại lên tiếng: “Không biết chỗ ở của đệ tử nội viện hiện giờ đã được sắp xếp thỏa đáng chưa?”

“Giờ ta sẽ thu xếp cho các ngươi!”

Hứa Thông Thiên trực tiếp lấy ra một tấm bản độ đã được cuộn lại, cười nói: “Tiểu thư Diệp Viên Viên, trước khi đã thăng cấp vào nội viện, vẫn luôn ở tại ở khu thứ bảy”.

“Tần Ninh ngươi xem thử, ngươi muốn ở chỗ nào, ta giờ sẽ thu xếp cho ngươi!”

Hứa Thông Thiên mở bản đồ ra, giới thiệu tỉ mỉ: “Học viện Thiên Thần của chúng ta hiện tại có tổng cộng ba mươi lăm khu vực để cho đệ tử nội viện cư trú”.

“Hiện giờ, các khu vực đều để trống chỗ ở của đệ tử nội viện.

Đệ tử nội viện đều có sân nhỏ riêng, một tòa nhà hai tầng, bao gồm phòng giặt tắm và phòng tu hành, đầy đủ mọi thứ”.

“Đương nhiên, nếu như ngươi không hài lòng chỗ nào thì có thể trực tiếp nói với ta”.

Hứa Thông Thiên nhiệt tình nói: “Ta có thể xin giúp ngươi vào trong học viện.

Thực ra, nhập trú vào nội viện Thiên Thần thì cũng có thể.

Dù sao hiện giờ ngươi đang ở cảnh giới Linh Hải tầng chín, thế thì đạt đến cảnh giới Linh Đài cũng sẽ nhanh thôi!”

Hứa Thông Thiên nhiệt tình như vậy, nhưng lại khiến cho đám người Lục Huyền lại cảm thấy có phần khó hiểu.

Từ trước đến nay đều là đệ tử học viện cung kính kính cẩn đối với các vị trưởng lão học viện, không dám thở mạnh nữa là, có bao giờ từng thấy trưởng lão học viện đối đãi với đệ tử của mình như vậy chứ?

Hơn nữa lại là một vị trưởng lão danh dự có cảnh giới Linh Phách nữa.

Trong toàn bộ đế đô, họ đều là những người đứng đầu.

“Ba mươi lăm khu vực?”

Tần Ninh nghe vậy liền thấy khó hiểu nói: “Theo ta nhớ, không phải trong học viện có tới ba mươi sáu khu vực sao?”

Ngay khi những lời này được nói ra, sắc mặt Hứa Thông Thiên hơi thay đổi, sắc mặt Diệp Viên Viên lúc này cũng rất kỳ quái.

“Sao vậy?”

“Không sao, không sao!”, Hứa Thông Thiên giải thích: “Trước kia đúng là ba mươi sáu khu vực, hiện giờ chỉ còn lại ba mươi lăm khu, khu ba mươi sáu đó vốn là nơi phồn vinh nhất, hiện giờ… đã bỏ hoang rồi!”

Bỏ hoang rồi!

Vẻ mặt nghiêm túc của Tần Ninh thoáng có chút ngạc nhiên.

Diệp Viên Viên lúc này trầm giọng nói: “Công tử có thể không biết, vào mấy năm trước, trong khu vực ba mươi sáu xảy ra một trận hỏa hoạn, kết quả là gần mười ngàn đệ tử sống trong khu vực ba mươi sáu đều bị thương và chết hơn một nửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ đó trở đi, mặc dù học viện xây dựng lại chỗ đó, nhưng người ta đồn rằng nửa đêm vẫn có âm hồn dã quỷ, khiến cho rất nhiều đệ tử không dám sống ở đó nữa”.

“Dần dà, nơi đó đã bị bỏ hoang rồi!”

“Hỏa hoạn!”

Trên mặt Tần Ninh lúc này thấp thoáng một nét tàn độc.

“Được rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ ở chỗ đó!”

Phụt…

Phụt…

Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người Lục Huyền, Tần Hải đều phun ra ngụm trà trong miệng.

“Tam đệ, đừng làm loạn nữa!”

“Phải đó, lão đại, đừng đùa nữa!”

“Đúng đó, tuy rằng mới vào học viện, nhưng trước đó không lâu, ta có nghe nói nơi ấy bị gọi là nhà ma!”

“Mặc dù ta không tin vào ma quỷ, nhưng âm khí dày đặc, suy cho cùng vẫn là không tốt”.

Bốn người đều tỏ thái độ.

“Chả có gì là không tốt cả!”

Tần Ninh đứng dậy, cười nhạt nói: “Hứa trưởng lão, ông nói nơi đó không có người sống đúng không? Vậy mấy người chúng ta sẽ sống ở nơi đó, chắc học viện sẽ không có ý kiến gì chứ?”

“Ý kiến thì không có, nhưng Tần Ninh à, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, rất đáng sợ!”

Hứa Thông Thiên cười nói: “Ngươi xem lại những nơi khác thử đi, chẳng hạn như khu vực mười chín, nó được xây dựng dưới chân một dãy núi, xung quanh linh khí dồi dào, là một nơi tốt”.

“Không cần đâu, cứ chọn khu ba mươi sáu đi!”

Tần Ninh nói chắc nịch.

Trong lòng Hứa Thông Thiên lại lo lắng.

Lựa chọn này chỗ nào chả được mà cứ khăng khăng chọn khu vực ba mươi sáu, chỗ đó là mộ của người chết mà.

Năm đó, các đệ tử chết tại khu vực ba mươi sáu, ít nhất cũng phải đến hàng ngàn người, vào ở như vậy, là ai cũng đều sẽ hoảng sợ.

Nhưng Tần Ninh vốn không quan tâm, hắn chỉ chọn một chỗ tốt để ở.

Tần Ninh lại nói: “Lần này mười đệ tử đạt đến linh kí cấp chín trước, còn có thể chọn một loại linh quyết, một món linh khí, một viên linh đan phải không?”

“Không sai!”

“Nếu đã như vậy, làm phiền Hứa trưởng lão, phần thưởng của sáu người chúng ta cứ chọn theo như trên này viết, gửi thẳng đến khu vực ba mươi sáu đi!”

Tần Ninh xòe lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một tờ giấy.

Hứa Thông Thiên đành phải ngơ ngác gật đầu.

Lão ta vẫn chưa hết bàng hoàng bởi lựa chọn khu vực ba mươi sáu của Tần Ninh.

Từ từ, Tần Ninh và những người khác đã rời đi.

Hứa Thông Thiên hồi lâu mới định thần lại, nhìn tờ giấy trong tay.

“Đây đây đây…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, sắc mặt Hứa Thông Thiên trắng bệch, ngón tay phát run.

“Không được, phải nhanh chóng đi tìm viện trưởng đại nhân, nhất định phải đi tìm!”

Hứa Thông Thiên vội vàng đứng dậy, chạy như bay rời khỏi đó...!

Mà cùng lúc này, ở bên kia, Tần Ninh dẫn theo mấy người Tần Hải, Diệp Viên Viên, men theo nội viện rộng lớn, tìm kiếm khu ba mươi sáu.

Khi đến khu ba mươi sáu, trừ Tần Ninh ra, cả năm người đều giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời.

Toàn bộ khu ba mươi sáu, năm đó, có gần một vạn đệ tử cư trú, hơn nữa, linh khí dồi dào, có thể nói là khu tốt nhất trong ba mươi sáu khu, vô số đệ tử nội viện chen chúc tranh nhau đều muốn vào ở.

Nhưng sau đó, một trận hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, khu ba mươi sáu đã bị thiêu rụi toàn bộ, hàng ngàn đệ tử bỏ mạng, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.

Sau đó, học viện đã cho xây dựng lại chỗ này, khoác lên một diện mạo mới nhưng những chuyện quỷ dị không ngừng xảy ra, mọi người đều hoàn toàn sợ hãi.

Rất nhiều đệ tử đã kháng nghị tập thể, không còn cách nào khác, quản lý của học viện chỉ có thể sắp xếp cho đệ tử sống ở nơi khác, khu ba mươi sáu cuối cùng chỉ có thể bỏ hoang.

Lúc này, khu ba mươi sáu rộng lớn, các dãy nhà nhỏ hai tầng tách biệt san sát hai bên đường.

Lá rơi xào xạc, gió lạnh thoảng qua, hơi thở âm u lạnh lẽo khiến người ta rợn cả người.

Từ rất lâu rồi, không có ai sinh sống ở đây.

Bây giờ xem ra, nơi thật sự là rất hoang vắng, mặt trời lặn về tây, ánh mặt trời cũng dần dần biến mất càng khiến cho nơi này tăng thêm phần rùng rợn.

“Lão…đại…”

Trương Tiểu Soái run lẩy bẩy nói: “Ở đây ghê quá! Hay là chúng ta...!đổi chỗ ở đi!”

“Cũng tốt mà!”

Tần Ninh lúc này bước vào trong khu vực ba mươi sáu, cười nói: “Cảnh vật hơi đìu hiu nhưng nhiều phòng như vậy, dọn dẹp sạch sẽ là đều có thể ở được.

Nghĩ thử xem, sáu người chúng ta ở chỗ có thể chứa mười nghìn người, mỗi ngày ở một phòng, một năm đều không trùng!”

“Trong toàn bộ học viện Thiên Thần, cũng chỉ có chúng ta mới có thể có loại đãi ngộ này thôi, đúng không?”

Mỗi ngày một phòng, không trùng?

Cũng chỉ có Tần Ninh nhìn nơi hoang vắng như vậy mà còn nói ra những lời như vậy!

Đợi đã, không đúng, sáu người?

Sắc mặt Diệp Viên Viên lúc này cũng tái nhợt.

“Viên Viên, thân là tỳ nữ của ta, đương nhiên là ta ở chỗ nào, cô ở chỗ đó, đúng không?”

Tần Ninh híp mắt cười nói.

“Ừ!”

Diệp Viên Viên lúc này chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

Tuy nói nàng ở cảnh giới Linh Hải tầng chín, không tin chuyện ma quỷ, nhưng chỗ này...!quả thực là có chút đáng sợ.

Vừa nghĩ đến ban đêm, sáu người họ phải sống ở một chỗ đã có hàng ngàn người chết, loại cảm giác đó...!

“A…”

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, Trương Tiểu Soái lúc này nhảy lên người Lục Huyền, hét lớn: “Có ma, có ma!”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0