Phong Thần Châu

Kinh khủng đến...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Người áo đen nói xong câu ấy, hoàn toàn biến mất.  

 

Lúc này, ánh mắt Thạch Cảm Đương ngưng lại, nhìn về phía ngọn núi cách mình gần nhất.  

 

Lúc này, xung quanh núi có rất nhiều thú dữ.  

 

“Đúng vậy, lão tử là chiến thể trời sinh, tương lai sẽ trở thành chiến vương, sao có thể chết ở đây được?”  

 

“Dương Thanh Vân, ngươi chờ đó cho ta, ông đây nhất định đánh ngươi một trận”.  

 

“A…”  

 

Thạch Cảm Đương hét lên, xông ra ngoài…  

 

Lúc này đên, bên ngoài đại điện, Tần Ninh đang nhắm nghiền hai mắt đột nhiên mở ra.  

 

Thấy vậy, Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười.  

 

“Nói dễ nghe quá, bất kể hắn ta sống hay chết, không phải vẫn không yên lòng sao?”, Cốc Tân Nguyệt giễu cợt.  

 

“Khụ khụ…”  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Ninh ho khan, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta nên rời đi rồi, đi chỗ khác xem thử”.  

 

“Ít nhất cũng loại bỏ chứng bệnh quái lạ của Phong Hoa trước chứ!”  

 

Nghe đến đây, Dương Phong Hoa đợi bên ngoài vui hẳn lên.  

 

Tần Ninh thật sự có cách!  

 

Dương Vũ Huyên đứng bên cạnh, không nhịn được mà nói: “Tần công tử, rốt cuộc ca ta bị bệnh gì?”  

 

“Bệnh? Không phải bệnh!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, bây giờ nói ra, ta sợ sẽ dọa các ngươi”.  

 

Dọa chúng ta?  

 

Mấy người Cốc Tân Nguyệt tròn mắt nhìn nhau.  

 

Kinh khủng đến thế sao?  

 

“Phó các chủ Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đợi ở nội cung này đi”.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Ninh mở miệng nói: “Ta mang mấy người các ngươi đi đến những chỗ khác xem thử”.  

 

“Đúng rồi, nhớ lấy, nếu gặp nguy hiểm thì đến lầu tây bắc, gõ chuông báo động, lúc đó ta sẽ biết”.  

 

Hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy còn muốn nói gì đó nữa nhưng Tần Ninh đã lên đường rồi.  

 

“Ở lại đây sao?”  

 

Doãn Tinh Vũ lo lắng nói: “Lần này đã đắc tội với người của Huyền Vũ bảo và Nhật Nguyệt thiên rồi, mấy người Tần công tử… Người mạnh nhất chính là Giang Bạch và Cốc Tân Nguyệt, nếu gặp phải người của các đại tông môn…”  

 

“Vậy đi xem xem?”  

 

“Nhưng mà đuổi theo, Tần công tử nhất định sẽ tức giận…”  

 

Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, không biết nên làm gì.  

 

Lúc hai người đang do dự, Tần Ninh đã mang mấy người khác rời đi.  

 

“Chỗ này thật lớn, Thiên Nhân đạo tràng lại rộng lớn đến thế sao?”  

 

“Cảnh giới Thiên Nhân, mở ra linh thức, linh thức có uy năng cực lớn, thậm chí có thể vô hình giết người từ xa”.  

Tần Ninh cười nói: “Chỗ này do hai đại thiên nhân tốn tâm tốn sức chế tạo, đương nhiên rất lớn”. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0