Lại có người đế...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Thiên địa lúc này triệt để bị ánh sáng kia bao phủ lại.
Mọi người giờ phút này cảm thấy trước mắt đều là hắc ám vô tận.
Càng ngày càng tối.
Thẳng đến cuối cùng, phảng phất như hoàn toàn mất phương hướng.
Đây hết thảy như là tiến vào địa ngục, đánh mất bản thân, trầm luân bản thân.
Dần dần, trong không gian xuất hiện một bóng người.
Hoàng Nhất Lôi mặc trường bào đứng giữa không trung giờ phút này thở hồng hộc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng có máu tươi nhỏ xuống.
Máu tươi ảm đạm nhỏ xuống mặt đất như là kim thạch rơi xuống đất.
Mà cùng lúc đó, cánh tay trái của Hoàng Nhất Lôi đã trống rỗng.
Toàn bộ cánh tay trái bị người trực tiếp chặt xuống.
Hoàng Nhất Lôi oán độc nhìn về người đối diện.
Nơi đó là một người mặc đồ trắng đứng yên.
Pho tượng con rối trên người đã bị tàn phá không chịu nổi.
Lộ ra thân thể mang theo từng vết rách, máu tươi còn chưa khô.
Vết rách kia nhìn như là đồ sứ vỡ vụn, đáng sợ bất ngờ.
Mà nhìn kỹ lại, trước ngực thình lình xuất hiện một lỗ máu.
Lỗ máu không phải là do trường mâu mà là một vết kiếm.
Giờ khắc này, hai người đứng cách không.
Mọi người bên dưới lần lượt lấy lại tinh thần, thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi.
"Sư tôn..."
"Tần Ninh..."
"Tần công tử..."
Người của Thanh Ninh các đều mang ánh mắt hoảng sợ.
Lưỡng bại câu thương?
Giờ này khắc này, Hoàng Nhất Lôi muốn mở miệng.
Chỉ là, miệng vừa mở ra thì một ngụm máu tươi lúc này trực tiếp phun ra, cả người cũng không còn cách nào đứng lơ lửng trên không mà rơi xuống trên mặt đất.
Tần Ninh giờ phút này vẫn đứng tại giữa không trung như cũ, nhìn Hoàng Nhất Lôi.
"Đến đều đến rồi, cũng đã xuất thủ, vì cớ gì mà không hiện thân?"
Thanh âm đạm mạc vang lên từ trong miệng Tần Ninh.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều là tâm thần xiết chặt.
Lại có người đến nữa?
"Ha ha..."
Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.
Mà khi thế mạnh mẽ áp chế kia khiến bọn họ không thể nói nên lời.
Khí thế kinh khủng bậc này.
Bọn họ cũng đã cảm nhận được.
Mọi người giờ phút này cảm thấy trước mắt đều là hắc ám vô tận.
Càng ngày càng tối.
Thẳng đến cuối cùng, phảng phất như hoàn toàn mất phương hướng.
Đây hết thảy như là tiến vào địa ngục, đánh mất bản thân, trầm luân bản thân.
Dần dần, trong không gian xuất hiện một bóng người.
Hoàng Nhất Lôi mặc trường bào đứng giữa không trung giờ phút này thở hồng hộc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng có máu tươi nhỏ xuống.
Máu tươi ảm đạm nhỏ xuống mặt đất như là kim thạch rơi xuống đất.
Mà cùng lúc đó, cánh tay trái của Hoàng Nhất Lôi đã trống rỗng.
Toàn bộ cánh tay trái bị người trực tiếp chặt xuống.
Hoàng Nhất Lôi oán độc nhìn về người đối diện.
Nơi đó là một người mặc đồ trắng đứng yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Pho tượng con rối trên người đã bị tàn phá không chịu nổi.
Lộ ra thân thể mang theo từng vết rách, máu tươi còn chưa khô.
Vết rách kia nhìn như là đồ sứ vỡ vụn, đáng sợ bất ngờ.
Mà nhìn kỹ lại, trước ngực thình lình xuất hiện một lỗ máu.
Lỗ máu không phải là do trường mâu mà là một vết kiếm.
Giờ khắc này, hai người đứng cách không.
Mọi người bên dưới lần lượt lấy lại tinh thần, thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi.
"Sư tôn..."
"Tần Ninh..."
"Tần công tử..."
Người của Thanh Ninh các đều mang ánh mắt hoảng sợ.
Lưỡng bại câu thương?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ này khắc này, Hoàng Nhất Lôi muốn mở miệng.
Chỉ là, miệng vừa mở ra thì một ngụm máu tươi lúc này trực tiếp phun ra, cả người cũng không còn cách nào đứng lơ lửng trên không mà rơi xuống trên mặt đất.
Tần Ninh giờ phút này vẫn đứng tại giữa không trung như cũ, nhìn Hoàng Nhất Lôi.
"Đến đều đến rồi, cũng đã xuất thủ, vì cớ gì mà không hiện thân?"
Thanh âm đạm mạc vang lên từ trong miệng Tần Ninh.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều là tâm thần xiết chặt.
Lại có người đến nữa?
"Ha ha..."
Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.
Mà khi thế mạnh mẽ áp chế kia khiến bọn họ không thể nói nên lời.
Khí thế kinh khủng bậc này.
Bọn họ cũng đã cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro