Phong Thần Châu

Lên đỉnh núi? 

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Bây giờ, cô ta còn lâu mới rời đi ấy.  

 

Cô ta muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh định làm gì.  

 

Hai người lập nhóm, đi theo dấu vết của linh thú ban nãy, lần về ngõ sâu phía trước.  

 

Cả đoạn đường, Tần Ninh đi theo dấu chân trên mặt đất, cực kỳ cẩn thận.  

 

Lâm Vi Vũ càng không hiểu rốt cuộc hắn định làm gì.  

 

“Đến rồi!”  

 

Mà đột nhiên, Tần Ninh nhìn phía trước, dừng lại bước chân.  

 

Lâm Vi Vũ lúc này nhìn về phía trước, sắc mặt càng kinh sợ hơn.  

 

Lúc này, trước mặt hai người là một ngọn núi nguy nga, cao ngất, cắm thẳng lên mây xanh.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người đứng dưới chân núi, nhìn lên trên cũng không thấy đỉnh núi đâu.  

 

Mà đám linh thú đi qua ban nãy, lúc này tụ tập dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, như đang chờ đợi điều gì đó.  

 

Lâm Vi Vũ không hiểu nói: “Rốt cuộc là thứ gì mà khiến đám linh thú cấp bảy, cấp tám này tụ lại một chỗ chờ đợi vậy?”  

 

Bình thường thì linh thú cấp bảy, cấp tám đều có địa bàn của mình, không vượt sang địa phận của nhau, nếu không sẽ chém giết không ngừng.  

 

Thế nhưng lúc này, đám linh thú cấp bảy, cấp tám kia đều tụ tập chung lại một chỗ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, không thèm quan tâm đến những linh thú khác.  

 

Thật sự quá kỳ quái!  

 

“Cô nghe nói đến sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bao giờ chưa?”, Tần Ninh lúc này lên tiếng.  

 

“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”  

 

Lâm Vi Vũ kinh ngạc nói: “Sen này nghe nói được phong là linh hoa cửu phẩm, hơn nữa còn là kiểu không bao giờ gặp được!”  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Muốn nuôi dưỡng hoa này, phải cần có linh khí thiên địa dưỡng mười vạn năm, mà trong mười vạn năm này, không được có bất kỳ linh khí dao động nào”.  

 

“Quan trọng nhất là, khác với hoa sen bình thường, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên không sinh ra từ bùn đất mà là từ sấm sét của trời đất đánh vào!”  

 

Lâm Vi Vũ nói: “Nghe nói nếu có được nó thì sẽ khiến xương trắng mọc thịt, nuôi dưỡng hồn phách. Đây nhất định là thần hoa chứ không phải linh hoa gì nữa!”  

 

Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, từ từ nói: “Xem ra mười mấy vạn năm truyền thừa của Kiếm Các không phải để trưng nhỉ”.  

 

“Đương nhiên rồi!”  

 

Lâm Vi Vũ nói vậy, rồi sửng sốt.  

 

“Ý ngươi là, trên đỉnh núi đó... có sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”  

 

Lâm Vi Vũ tự cảm thấy lời nói của mình không thể tin được.  

 

Tần Ninh lúc này lại nói: “Có thật hay không, lên đỉnh núi là biết”.  

Lên đỉnh núi? 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0