Phong Thần Châu

Linh thức không...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Lưới đen tràn ngập ra.  

 

Ngăn cản được ngọn lửa.  

 

Cửu Anh giờ phút này hừ một tiếng, tăng thêm cường độ.  

 

Tề Tham Thiên Nhân lại là mặt không đổi sắc, linh thức lần nữa tế ra.  

 

Cảnh giới Thiên Nhân.  

 

Ngưng tụ linh thức.  

 

Linh thức ở trước cảnh giới Thiên Nhân cũng chỉ là ý niệm của võ giả mà thôi.  

 

Ý niệm dù có mạnh mẽ thì cũng không thể dùng để công kích.  

 

Mà linh thức lại có thần hiệu công kích.  

 

Thậm chí vào thời khắc mấu chốt còn có thể chém giết ý niệm của võ giả cấp thấp, khiến cho đối thủ trở thành người vô dụng, không còn sót lại chút gì.  

 

Giờ phút này, với linh thức phòng ngự, Cửu Anh trong lúc nhất thời khó mà phá vỡ.  

 

"Tần gia, đây là linh thức, ta không có..."  

 

Cửu Anh giờ phút này hét lớn.  

 

Linh thức là ưu thế lớn nhất của Thiên Nhân.  

 

Nó không phá nổi linh thức.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng sợ".  

 

Tần Ninh giờ phút này lại khẽ cười: "Ta giúp ngươi phá linh thức của kẻ này, ngươi có thể giết chết không?"  

 

"Cho dù cảnh giới Thiên Nhân không có linh thức gộp vào nhưng cũng là linh khí phong phú, thân thể mạnh mẽ”.  

 

"Có thể!"  

 

Cửu Anh lại nói như chém đinh chặt sắt.  

 

“Vậy thì rất tốt!"  

 

Tần Ninh mỉm cười, dứt khoát nhảy lên ngồi trên thân nó.  

 

Đàn Phủ Uyên giờ phút này bình tĩnh đặt ở trên hai đầu gối.  

 

"Ta gảy một khúc phá linh thức của ông ta, ngươi tới giết ông ta, nếu không giết được thì ta sẽ nướng ngươi lên ăn!"  

 

"Ngao ngao..."  

 

Cửu Anh giờ phút này hưng phấn ngao ngao kêu bậy, giống như quỷ khóc sói gào.  

 

Tinh...  

 

Tiếng đàn vang lên.  

 

Một nốt nhạc rơi xuống.  

 

Trong khoảnh khắc, tiếng đàn giống như nước sông cuồn cuộn lúc này truyền ra.  

 

Mười ngón tay Tần Ninh lúc này lộ ra vẻ thon dài, linh động nhẹ nhàng phất qua dây đàn, bộc phát ra một luồng khí tức công kích.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Đàn Phủ Uyên.  

 

Là Vương khí!  

 

Tần Ninh cho dù không thể thúc đẩy cho nó giết Vương Giả nhưng quấy nhiễu linh thức của một cường giả cảnh giới Thiên Nhân thì vẫn là chuyện nhỏ.  

 

Khi tiếng đàn vang lên.  

 

Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh đều không cảm thấy gì.  

 

Chỉ có cảm giác là nhịp tim tăng tốc mà thôi.  

 

Tiếng đàn này tiết tấu rất nhanh, như là sóng biển mãnh liệt đập vào đá ngầm bên bờ.  

 

Ngoài ra thì cũng không còn gì!  

 

Thế nhưng vào giờ khắc này, Tề Tham Thiên Nhân lại tái mặt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

"Tốt, cơ hội đến rồi!"  

 

Cửu Anh giờ phút này ngao ngao kêu to, một móng vuốt vung ra.  

 

Tề Tham Thiên Nhân nhìn thấy, linh thức lại lần nữa tế ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc chém về phía móng vuốt kia.  

 

Nhưng khi linh thức còn chưa ngưng tụ hoàn toàn.  

 

Tề Tham Thiên Nhân lại phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Linh thức không cách nào tụ tập!  

Nếu không, nghe được tiếng đàn này thì sẽ khiến cho linh thức tán loạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0