Phong Thần Châu

“Lời này ta sẽ...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Tên nhãi này thật sự không hổ danh đã từng là U Vương.  

 

“Nghĩ xong rồi, muốn mở miệng chưa?”  

 

Lúc này Tần Ninh dò hỏi, cũng không nóng nảy.  

 

Ánh mắt như có như không nhìn về phía Tiên Hàm và Dục Vương đang đánh nhau.  

 

Lúc này Tiên Hàm thi triển khí công chiến Vương, bị Huyền Dục hành hung.  

 

Tần Ninh không nhịn được mắng: “Khí công chiến Vương thứ chú trọng không phải là chiến khí đá chọi với đá, mà là lấy chiến khí ngưng tụ chiến khải, chiến khải vừa ra, phòng ngự của ngươi sẽ tăng lên nhiều, Huyền Dục muốn phá cơ thể ngươi, phá biển linh thức của ngươi cũng khó như lên trời!”  

 

“Tiểu tử ngươi sống uổng mấy vạn năm, đến Vương Giả cũng không phải hoàn toàn vận dụng sức mạnh của bản thân sao?”  

 

“Thứ tên nhãi này tu hành là chiến thuật một loại linh khí thuộc tính thủy!”  

 

“Ngươi lấy chiến khí cứng rắn phá, phá không được thì lấy chiến khí mài. Chiến khí của ngươi cũng liên tục không ngừng, ngươi sợ cái gì?”  

 

Tần Ninh mắng một trận.  

 

Nhất thời Tiên Hàm đỏ mặt.  

 

Mất mặt!  

 

“Biết rồi, ca!”  

 

Tiên Hàm hét lớn một tiếng, khí tức bùng nổ.  

 

Lúc này sắc mặt Huyền Dục u ám.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thứ hắn ta tu hành chính là Huyền Thủy Thiên Linh pháp, quả thật là lấy thuộc tính thủy làm chủ.  

 

Nhưng lại bị Tần Ninh liếc mắt nhìn thấu.  

 

Thật sự là có chút mất mặt.  

 

Ánh mắt Tần Ninh cay độc, hắn ta cũng biết.  

 

Nhưng tên nhãi này lại có thể nhanh chóng nghĩ đến Tiên Hàm lợi dụng ưu thế bản thân để đối phó hắn ta.  

 

Tần Ninh! Khó dây dưa!  

 

Một lời quát xuống.  

 

Bên trong cơ thể Tần Ninh, sức mạnh ngưng tụ.  

 

Từng đường khí tức giải phóng.  

 

Trong nháy mắt nhìn về phía hai người Hùng Viêm và Kha Cảnh.  

 

“Hỏi cái gì đáp cái đấy!”  

 

Lúc này, hai người Hùng Viêm và Kha Cảnh toàn thân trên dưới mọc đầy sen màu đen, uể oải gật đầu.  

 

“Ba người Đế Lâm Thiên, Thiên Tử Ninh, Địa Hoàn có tới không?”  

 

“Không…”, Hùng Viêm thở hổn hển nói.  

 

“Không?”  

 

“Thật sự không…”, Kha Cảnh lúc này cũng trả lời: “Lần trước cùng với Luyện Ngục Ma nhất tộc chuẩn bị đánh phá thông đạo dưới lòng dất ở Cửu U, kết quả thất bại”.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sau đó mưu đồ tiến cung Thanh Vân các, nhưng lại bị ngươi làm rối loạn kế hoạch”.  

 

“Vậy nên lần này, bọn ta hợp tác với Ám Vũ Ma nhất tộc, vốn tưởng rằng điều động hai vị phó các chủ, hai vị Vương Giả vậy là đủ rồi”.  

 

“Chỉ là không ngờ…”  

 

“Không ngờ ta ở đây đúng không?”  

 

Tần Ninh lại nhìn về phía hai ngươi, lại nói: “Thiên Đế các ở đâu?”  

 

“Bọn ta không biết!”  

 

Hùng Viêm hít một hơi, khó nhọc nói.  

 

“Không biết sao?”  

 

Bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng rút ra một bông sen đen, nghịch ở trong tay.  

 

Cơ thể Hùng Viêm nhất thời co rút, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt đỏ thẫm, thân thể co quắp đến một chỗ.  

 

“Chúng ta thật sự không biết…”, Hùng Viêm run giọng nói: “Vị trí nội các Thiên Đế các không ai biết, ngoại trừ các chủ”.  

 

“Vậy làm sao các ngươi ra vào được Thiên Đế các?”  

 

Hùng Viêm lại nói: “Mỗi lần ra vào đều là các chủ chỉ định vị trí cho bọn ta, bọn ta chỉ cần nghe theo các chủ ra lệnh là được”.  

 

“Lời này ta sẽ tin sao?”  

 

“Huyền Thiên Sơn?”  

 

Tiên Hạo từ từ nói: “Huyền Thiên Sơn một trong ngũ đại tuyệt địa?”  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0