“Mau gọi Vương...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ không nhịn được hỏi: “Ngươi không phải là không biết nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chỉ là tỉnh mộng thôi đấy chứ?”
“Ta biết!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng giấc mộng của hắn ta đã kết thúc rồi!”
Tần Ninh không nói gì thêm liền bước đi.
Lâm Vi Vũ lúc này đuổi theo khẽ nói: “Vừa nãy là ngươi cố ý đúng không? Ngươi rõ ràng vốn chẳng hề kiêng dè Vương Thanh Trạch, nhưng lại cố ý nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi chính là muốn giết hắn!”
“Cô đúng là đồ nữ nhân không biết tốt xấu, sao có thể nói là ta cố ý được?”, Tần Ninh cười nói: “Ta làm thế là vì cứu cô mà”.
“Dừng!”
Lâm Vi Vũ nói dừng một tiếng: “Ngươi chính là muốn giết người, nhân tiện lợi dụng ta mà thôi”.
“Thích tin hay không...”
Hai người tranh cãi tiếp tục đi vào sâu trong rừng.
Cùng lúc đó, ở một bên khác, vị trí ven rừng Thận Mộng.
Dưới một gốc cây đại thụ, hơn mười người từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Hơn mười người này chính là những đệ tử của Thánh Vương Phủ bị Tần Ninh ép không thể không tự sát.
“Đáng giận, Tần Ninh khốn kiếp!”
Một tên đệ tử tức giận nói: “Tuy nói chỉ là mơ nhưng chết ở trong mơ giống y như thật, cái tên khốn kiếp này vậy mà ép chúng ta tự sát...”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân”.
“Đúng vậy, sỉ nhục đệ tử Thánh Vương Phủ chúng ta, đáng chết!”
Người nào người nấy trong lòng lúc này đều tràn đầy căm phẫn, nhớ lại cảnh tự sát vừa rồi tận sâu đáy lòng mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
“Ủa? Công tử đâu?”
“Đúng rồi, Vương sư huynh đâu?”
“Mau gọi Vương sư huynh dậy!”
Mấy tên đệ tử lập tức đi đến bên cạnh Vương Thanh Trạch.
Theo lý mà nói thì Vương Thanh Trạch “chết” sớm hơn bọn họ, lẽ ra phải tỉnh trước mới đúng.
Thế nhưng Vương Thanh Trạch cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Vương sư huynh...”
Một tên đệ tử lay người Vương Thanh Trạch, nhưng cơ thể của hắn ta vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, tên đệ tử thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
“Kinh ngạc cái gì thế?”, một tên đệ tử khác lúc này nhịn không được oán hận nói.
“Vương sư huynh... chết rồi!”
“Ta biết!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng giấc mộng của hắn ta đã kết thúc rồi!”
Tần Ninh không nói gì thêm liền bước đi.
Lâm Vi Vũ lúc này đuổi theo khẽ nói: “Vừa nãy là ngươi cố ý đúng không? Ngươi rõ ràng vốn chẳng hề kiêng dè Vương Thanh Trạch, nhưng lại cố ý nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi chính là muốn giết hắn!”
“Cô đúng là đồ nữ nhân không biết tốt xấu, sao có thể nói là ta cố ý được?”, Tần Ninh cười nói: “Ta làm thế là vì cứu cô mà”.
“Dừng!”
Lâm Vi Vũ nói dừng một tiếng: “Ngươi chính là muốn giết người, nhân tiện lợi dụng ta mà thôi”.
“Thích tin hay không...”
Hai người tranh cãi tiếp tục đi vào sâu trong rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, ở một bên khác, vị trí ven rừng Thận Mộng.
Dưới một gốc cây đại thụ, hơn mười người từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Hơn mười người này chính là những đệ tử của Thánh Vương Phủ bị Tần Ninh ép không thể không tự sát.
“Đáng giận, Tần Ninh khốn kiếp!”
Một tên đệ tử tức giận nói: “Tuy nói chỉ là mơ nhưng chết ở trong mơ giống y như thật, cái tên khốn kiếp này vậy mà ép chúng ta tự sát...”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân”.
“Đúng vậy, sỉ nhục đệ tử Thánh Vương Phủ chúng ta, đáng chết!”
Người nào người nấy trong lòng lúc này đều tràn đầy căm phẫn, nhớ lại cảnh tự sát vừa rồi tận sâu đáy lòng mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
“Ủa? Công tử đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi, Vương sư huynh đâu?”
“Mau gọi Vương sư huynh dậy!”
Mấy tên đệ tử lập tức đi đến bên cạnh Vương Thanh Trạch.
Theo lý mà nói thì Vương Thanh Trạch “chết” sớm hơn bọn họ, lẽ ra phải tỉnh trước mới đúng.
Thế nhưng Vương Thanh Trạch cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Vương sư huynh...”
Một tên đệ tử lay người Vương Thanh Trạch, nhưng cơ thể của hắn ta vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, tên đệ tử thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
“Kinh ngạc cái gì thế?”, một tên đệ tử khác lúc này nhịn không được oán hận nói.
“Vương sư huynh... chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro