Mở Quỳ Giáp
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Tiểu Thanh, ngươi đã ăn nhiều linh đan lắm rồi đấy, đừng có để phí nhé!”
Lúc này, Tần Ninh đứng phía sau Tiểu Thanh, nói: “Thứ lão tổ tông truyền lại cho, ngươi còn nhớ chứ?”
“Bò…”
Tiểu Thanh vênh mặt lên, kiêu ngạo kêu một tiếng.
“Được, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhất mạch, lông mở giáp cũng là một lần lột xác.
Lần này tên nhóc nhà ngươi mở giáp thì thực lực sẽ thay đổi kinh động đất trời”.
Tần Ninh vừa dứt lời, hai tay kết ấn.
“Thương Thanh Quỳ Ngưu, mở Quỳ Giáp!”
Hắn gằn một tiếng, lúc này trên bề mặt cơ thể của Tiểu Thanh hiện lên ánh sáng xanh chói lọi.
Mà lúc này, ánh đao đã chém tới.
Keng…
Một tiếng keng vang lên, mặt đất bị nổ tung.
Trong khoảnh khắc này, mấy người Thiên Ám đều nảy tim lên.
Uy lực bá đạo của Nam Thiên Trạch trong một đao này không phải chuyện đùa.
Cảnh giới Địa Võ tầng 3, dốc lực 1 đao.
Tuy nói chỉ là một phần uy lực nhưng đừng nói là cảnh giới Linh Luân mà kể cả cảnh giới Linh Phách tầng 9 cũng xong đời.
Lúc này, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Nam Thiên Trạch thở dài một hơi, sắc mặt tái mét.
Một đao này đã hút cạn toàn bộ linh khí của ông ta.
Nếu không giết chết được Tần Ninh mới là chuyện quái quỷ.
“Chết rồi?”
Lúc này, Dương Vấn Thiên cũng hạ người xuống, thở phào.
Bóng của tên Chấn Thiên đuổi sau lưng đã mất hút.
Lẽ nào, Tần Ninh đã chết rồi? “Dù ông có chết thì ta cũng không chết”.
Có tiếng nói chợt vang lên.
Vù…
Khói bụi tan ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ nhìn thấy con Thanh Ngưu kia toàn thân lân giáp dày đặc.
Lúc này, Tiểu Thanh đã không còn là một con bò bình thường như ở quê, mà uy lực phi thường, ánh sáng xanh chói lọi, như một chiến thần Thanh Ngưu.
Bỗng chốc, mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đỡ được rồi?
Bóng tên vun vút vang lên, Tần Ninh cầm cung Càn Khôn trong tay, tên Chấn Thiên trên cung phát ra từng tiếng vù vù.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Sát khí lớn đến mức chấn động mọi người, lan tràn ra khắp nơi.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch là hai vị bá chủ đế quốc mà lúc này cũng sững sờ.
Chuyện này… Thế mà không chết?
Hai người lúc này như đang nằm mơ.
Một con Thanh Ngưu, trước đây thực lực thể hiện ra không đạt tới mức này.
Nếu không thì vừa rồi cũng không thể bị thương nặng.
Tại sao bây giờ… lại giống như đổi một con khác rồi?
“Hai vị bá chủ, đi gặp Diêm vương đi!”
Ngay tức khắc, bàn tay Tần Ninh thả lỏng.
Viu…
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên lao ra khỏi cung Càn Khôn.
Tên này không có bóng tên mà là tên Chấn Thiên chân chính.
Phụp…
Như xuyên qua một tờ giấy trắng, tên Chấn Thiên xuyên qua cơ thể của Nam Thiên Trạch, một tiếng nổ tung trời vang lên, Nam Thiên Trạch còn chưa kịp la hét.
Lúc này, tên dài xuyên qua Nam Thiên Trạch, rồi lao tới giết Dương Vấn Thiên.
“Không…”
Lúc này, con ngươi của Dương Vấn Thiên không ngừng co lại, hơi thở cũng không ngừng nén xuống.
“Phá Vân Toa!”
Dương Vấn Thiên gằn giọng thét lên.
Phá Vân Toa phá hư không mà tới.
Những tiếng keng keng vang lên, trên Phá Vân Toa, ánh sáng phát ra tứ phía, ánh lửa dâng trào.
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên đã bị chặn lại.
Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết, Phá Vân Toa chỉ ngăn bước tấn công của tên Chấn Thiên chứ không thể giải quyết vấn đề.
Dương Vấn Thiên thở hồng hộc, vội vàng nói: “Tần Ninh, Tần công tử!”
“Chuyện này là do đế ta không đúng.
Bây giờ, đế ta trịnh trọng xin lỗi ngươi”.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh vẫn đang cầm cung Càn Khôn trong tay, cười nhạt: “Động vào Tiểu Phi và Tiểu Thanh của ta, cho ông cơ hội để ông xin lỗi thì ông không làm.
Bây giờ thì đã muộn rồi”.
“Tần Ninh!”
Giọng nói của Dương Vấn Thiên chợt cao vút, nặng nề nói: “Tần… công tử”.
Chỉ là lúc này, giọng điệu của ông ta đã hạ tông, khẩn cầu nói: “Chuyện này là Dương Vấn Thiên ta không đúng, ta sẵn sàng bồi thường”.
“Thế này đi, sau này nếu đế quốc Bắc Minh lại gặp phiền phức gì thì đế quốc Vân Dương ta tuyệt đối sẽ cung cúc tận tụy cho đến chết”.
“Im miệng”.
Tần Ninh tự tin nói: “Đế quốc Bắc Minh có phiền phức gì đã có Tần Ninh ta trấn giữ, đều có thể hóa nguy thành an”.
“Lão tổ của đế quốc Vân Dương ông, thiên tướng Dương Thạc, năm đó chính là một trong những thiên tướng của hoàng đế Minh Uyên.
Đế quốc Bắc Minh sa sút, người khác có thể lên đạp cho một phát nhưng ông thì không!”
“Nhưng đó không phải là tội chết, tội chết là động vào người của ta”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, sải bước đi lên.
Khí thế của tên Chấn Thiên kia ép lại và tăng lên một bậc khiến Phá Vân Toa không thể ngăn nổi.
Rắc rắc rắc…
Những vết nứt xuất hiện, lúc này Phá Vân Toa đã không chống đỡ nổi.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đã cảm nhận được, Dương Vấn Thiên đã tới cực hạn.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí mà năm đó tôn giả Thanh Vân sử dụng, mang theo tôn uy.
Mà Phá Vân Toa chỉ là vũ khí do thiên tướng Dương Thạc sử dụng, chỉ mang theo tướng uy.
Chênh lệch quá lớn.
“Tần Ninh!”
Dương Vấn Thiên hoàn toàn phát điên: “Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.
Giết ta rồi thì đế quốc Bắc Minh chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Một mình ngươi có chống lại được thiên quân vạn mã không?”
“Không cần ông phải lo chuyện này”.
Tần Ninh bước lên, vết vỡ nứt trên Phá Vân Toa càng lúc càng rõ rệt.
“Hạ tên giữ người!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm cuồn cuộn vang lên.
Phía xa có gần trăm người đang lao tới.
Đội ngũ hành quân soàn soạt, bước đi đồng loạt, hơi thở mạnh mẽ, nhìn kỹ thì đều từ cảnh giới Linh Luân tới Linh Phách, và cảnh giới Địa Võ.
Người đi đầu mặc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ép người.
“Hạ tên giữ người!”
Người đàn ông xuất hiện nhìn Tần Ninh, cười nói: “Cho dù Dương Vấn Thiên phạm lỗi gì thì mong vị thiếu niên này nể mặt Thương Nhất Tiếu ta tha cho ông ta một mạng”.
Thương Nhất Tiếu!
Lúc đầu khi họ lên núi, chém giết người của đế quốc Đông Giang.
Người kia đã nói, đó là nơi mà 5 đế quốc lớn bọn chúng ưng ý.
Xem ra, đế quốc Thương Nghiễm và 4 đế quốc Nam Việt, Đại Tiễn, Vân Dương và Đông Giang quan hệ không tầm thường.
.
Lúc này, Tần Ninh đứng phía sau Tiểu Thanh, nói: “Thứ lão tổ tông truyền lại cho, ngươi còn nhớ chứ?”
“Bò…”
Tiểu Thanh vênh mặt lên, kiêu ngạo kêu một tiếng.
“Được, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhất mạch, lông mở giáp cũng là một lần lột xác.
Lần này tên nhóc nhà ngươi mở giáp thì thực lực sẽ thay đổi kinh động đất trời”.
Tần Ninh vừa dứt lời, hai tay kết ấn.
“Thương Thanh Quỳ Ngưu, mở Quỳ Giáp!”
Hắn gằn một tiếng, lúc này trên bề mặt cơ thể của Tiểu Thanh hiện lên ánh sáng xanh chói lọi.
Mà lúc này, ánh đao đã chém tới.
Keng…
Một tiếng keng vang lên, mặt đất bị nổ tung.
Trong khoảnh khắc này, mấy người Thiên Ám đều nảy tim lên.
Uy lực bá đạo của Nam Thiên Trạch trong một đao này không phải chuyện đùa.
Cảnh giới Địa Võ tầng 3, dốc lực 1 đao.
Tuy nói chỉ là một phần uy lực nhưng đừng nói là cảnh giới Linh Luân mà kể cả cảnh giới Linh Phách tầng 9 cũng xong đời.
Lúc này, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Nam Thiên Trạch thở dài một hơi, sắc mặt tái mét.
Một đao này đã hút cạn toàn bộ linh khí của ông ta.
Nếu không giết chết được Tần Ninh mới là chuyện quái quỷ.
“Chết rồi?”
Lúc này, Dương Vấn Thiên cũng hạ người xuống, thở phào.
Bóng của tên Chấn Thiên đuổi sau lưng đã mất hút.
Lẽ nào, Tần Ninh đã chết rồi? “Dù ông có chết thì ta cũng không chết”.
Có tiếng nói chợt vang lên.
Vù…
Khói bụi tan ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ nhìn thấy con Thanh Ngưu kia toàn thân lân giáp dày đặc.
Lúc này, Tiểu Thanh đã không còn là một con bò bình thường như ở quê, mà uy lực phi thường, ánh sáng xanh chói lọi, như một chiến thần Thanh Ngưu.
Bỗng chốc, mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đỡ được rồi?
Bóng tên vun vút vang lên, Tần Ninh cầm cung Càn Khôn trong tay, tên Chấn Thiên trên cung phát ra từng tiếng vù vù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Sát khí lớn đến mức chấn động mọi người, lan tràn ra khắp nơi.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch là hai vị bá chủ đế quốc mà lúc này cũng sững sờ.
Chuyện này… Thế mà không chết?
Hai người lúc này như đang nằm mơ.
Một con Thanh Ngưu, trước đây thực lực thể hiện ra không đạt tới mức này.
Nếu không thì vừa rồi cũng không thể bị thương nặng.
Tại sao bây giờ… lại giống như đổi một con khác rồi?
“Hai vị bá chủ, đi gặp Diêm vương đi!”
Ngay tức khắc, bàn tay Tần Ninh thả lỏng.
Viu…
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên lao ra khỏi cung Càn Khôn.
Tên này không có bóng tên mà là tên Chấn Thiên chân chính.
Phụp…
Như xuyên qua một tờ giấy trắng, tên Chấn Thiên xuyên qua cơ thể của Nam Thiên Trạch, một tiếng nổ tung trời vang lên, Nam Thiên Trạch còn chưa kịp la hét.
Lúc này, tên dài xuyên qua Nam Thiên Trạch, rồi lao tới giết Dương Vấn Thiên.
“Không…”
Lúc này, con ngươi của Dương Vấn Thiên không ngừng co lại, hơi thở cũng không ngừng nén xuống.
“Phá Vân Toa!”
Dương Vấn Thiên gằn giọng thét lên.
Phá Vân Toa phá hư không mà tới.
Những tiếng keng keng vang lên, trên Phá Vân Toa, ánh sáng phát ra tứ phía, ánh lửa dâng trào.
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên đã bị chặn lại.
Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết, Phá Vân Toa chỉ ngăn bước tấn công của tên Chấn Thiên chứ không thể giải quyết vấn đề.
Dương Vấn Thiên thở hồng hộc, vội vàng nói: “Tần Ninh, Tần công tử!”
“Chuyện này là do đế ta không đúng.
Bây giờ, đế ta trịnh trọng xin lỗi ngươi”.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh vẫn đang cầm cung Càn Khôn trong tay, cười nhạt: “Động vào Tiểu Phi và Tiểu Thanh của ta, cho ông cơ hội để ông xin lỗi thì ông không làm.
Bây giờ thì đã muộn rồi”.
“Tần Ninh!”
Giọng nói của Dương Vấn Thiên chợt cao vút, nặng nề nói: “Tần… công tử”.
Chỉ là lúc này, giọng điệu của ông ta đã hạ tông, khẩn cầu nói: “Chuyện này là Dương Vấn Thiên ta không đúng, ta sẵn sàng bồi thường”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế này đi, sau này nếu đế quốc Bắc Minh lại gặp phiền phức gì thì đế quốc Vân Dương ta tuyệt đối sẽ cung cúc tận tụy cho đến chết”.
“Im miệng”.
Tần Ninh tự tin nói: “Đế quốc Bắc Minh có phiền phức gì đã có Tần Ninh ta trấn giữ, đều có thể hóa nguy thành an”.
“Lão tổ của đế quốc Vân Dương ông, thiên tướng Dương Thạc, năm đó chính là một trong những thiên tướng của hoàng đế Minh Uyên.
Đế quốc Bắc Minh sa sút, người khác có thể lên đạp cho một phát nhưng ông thì không!”
“Nhưng đó không phải là tội chết, tội chết là động vào người của ta”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, sải bước đi lên.
Khí thế của tên Chấn Thiên kia ép lại và tăng lên một bậc khiến Phá Vân Toa không thể ngăn nổi.
Rắc rắc rắc…
Những vết nứt xuất hiện, lúc này Phá Vân Toa đã không chống đỡ nổi.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đã cảm nhận được, Dương Vấn Thiên đã tới cực hạn.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí mà năm đó tôn giả Thanh Vân sử dụng, mang theo tôn uy.
Mà Phá Vân Toa chỉ là vũ khí do thiên tướng Dương Thạc sử dụng, chỉ mang theo tướng uy.
Chênh lệch quá lớn.
“Tần Ninh!”
Dương Vấn Thiên hoàn toàn phát điên: “Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.
Giết ta rồi thì đế quốc Bắc Minh chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Một mình ngươi có chống lại được thiên quân vạn mã không?”
“Không cần ông phải lo chuyện này”.
Tần Ninh bước lên, vết vỡ nứt trên Phá Vân Toa càng lúc càng rõ rệt.
“Hạ tên giữ người!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm cuồn cuộn vang lên.
Phía xa có gần trăm người đang lao tới.
Đội ngũ hành quân soàn soạt, bước đi đồng loạt, hơi thở mạnh mẽ, nhìn kỹ thì đều từ cảnh giới Linh Luân tới Linh Phách, và cảnh giới Địa Võ.
Người đi đầu mặc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ép người.
“Hạ tên giữ người!”
Người đàn ông xuất hiện nhìn Tần Ninh, cười nói: “Cho dù Dương Vấn Thiên phạm lỗi gì thì mong vị thiếu niên này nể mặt Thương Nhất Tiếu ta tha cho ông ta một mạng”.
Thương Nhất Tiếu!
Lúc đầu khi họ lên núi, chém giết người của đế quốc Đông Giang.
Người kia đã nói, đó là nơi mà 5 đế quốc lớn bọn chúng ưng ý.
Xem ra, đế quốc Thương Nghiễm và 4 đế quốc Nam Việt, Đại Tiễn, Vân Dương và Đông Giang quan hệ không tầm thường.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro