"Mời Sở Đạo sứ!...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Hôm nay, ở bên ngoài Thanh Vân Tông bỗng nhiên xuất hiện một hồi xé gió bay tới.
Từng tiếng xé gió kia làm bật lên khí tức của người xuất hiện.
Đệ tử trông coi thấy thế, bèn vội vã đi bẩm báo cho các vị trưởng lão.
Tứ trưởng lão Từ Phàm và Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải nghe tin lập tức đi ra, thấy người đến, hai người họ âm thầm thở phào.
Bọn họ cứ ngỡ người tới là người của Phi Hồng Môn, nên lúc nãy lòng họ rất u sầu.
Ai ngờ người vừa xuất hiện không phải là người của Phi Hồng Môn.
"Ha ha ha..."
Người cầm đầu đám người đến kia cười ha ha, chắp tay chào hỏi Từ Phàm và Liễu Thương Hải.
"Từ huynh, Liễu huynh, lâu ngày không gặp, hai người có khoẻ không?"
Người kia mặc áo bào màu xanh, mặt mũi hoà nhã, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng khí tức cả người đều rất hùng mạnh.
"Thì ra là Sở Đạo sứ của Thiên Đạo Lâu".
Gương mặt già nua của Từ Phàm lộ ra nụ cười ôn hoà.
Thiên Đạo Lâu chính là tông môn cấp hai tiếng tăm lẫy lừng ở khu vực Đông Bắc này, nội tình thâm hậu, hơn nữa, bản thân lâu chủ Thiên Đạo Nhất còn là một vị cao thủ hàng đầu của cảnh giới Thông Thiên.
"Mời Sở Đạo sứ!"
Từ Phàm và Liễu Thương Hải đều vô cùng khiêm nhường, kính trọng người nọ.
Vốn dĩ Thanh Vân tông và Thiên Đạo Lâu không có quan hệ gì, nhưng mấy năm trước có xảy ra một chuyện khiến cho cả hai tông môn giao thiệp với nhau.
Đạo sứ là một chức vị ở Thiên Đạo Lâu.
Thiên Đạo Lâu là tông môn cấp hai hàng đầu, lâu chủ Thiên Đạo Nhất tất nhiên là người nói một không hai.
Mà chỉ dưới lâu chủ Thiên Đạo Nhất chính là ngũ đại đạo sứ.
Sở Nhân Kiệt chính là một trong ngũ đại đạo sứ, thực lực của hắn ta càng thâm sâu khó lường.
Nhưng mà hai người họ không biết vì sao bỗng nhiên Thiên Đạo Lâu lại đến Thanh Vân tông, lẽ nào họ định thực hiện cam kết khi ấy sao?
Nếu là thế thật, thì có thể nói rằng Thanh Vân tông có chỗ dựa vững chắc như Thiên Đạo Lâu rồi, không việc gì cần phải lo lắng về Phi Hồng Môn.
Tần Ninh nhìn ba người, thuận miệng hỏi.
"Tông chủ, người của Thiên Đạo Lâu đến, tốt nhất là tông chủ vẫn nên đi gặp họ một lát!"
Từng tiếng xé gió kia làm bật lên khí tức của người xuất hiện.
Đệ tử trông coi thấy thế, bèn vội vã đi bẩm báo cho các vị trưởng lão.
Tứ trưởng lão Từ Phàm và Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải nghe tin lập tức đi ra, thấy người đến, hai người họ âm thầm thở phào.
Bọn họ cứ ngỡ người tới là người của Phi Hồng Môn, nên lúc nãy lòng họ rất u sầu.
Ai ngờ người vừa xuất hiện không phải là người của Phi Hồng Môn.
"Ha ha ha..."
Người cầm đầu đám người đến kia cười ha ha, chắp tay chào hỏi Từ Phàm và Liễu Thương Hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Từ huynh, Liễu huynh, lâu ngày không gặp, hai người có khoẻ không?"
Người kia mặc áo bào màu xanh, mặt mũi hoà nhã, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng khí tức cả người đều rất hùng mạnh.
"Thì ra là Sở Đạo sứ của Thiên Đạo Lâu".
Gương mặt già nua của Từ Phàm lộ ra nụ cười ôn hoà.
Thiên Đạo Lâu chính là tông môn cấp hai tiếng tăm lẫy lừng ở khu vực Đông Bắc này, nội tình thâm hậu, hơn nữa, bản thân lâu chủ Thiên Đạo Nhất còn là một vị cao thủ hàng đầu của cảnh giới Thông Thiên.
"Mời Sở Đạo sứ!"
Từ Phàm và Liễu Thương Hải đều vô cùng khiêm nhường, kính trọng người nọ.
Vốn dĩ Thanh Vân tông và Thiên Đạo Lâu không có quan hệ gì, nhưng mấy năm trước có xảy ra một chuyện khiến cho cả hai tông môn giao thiệp với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo sứ là một chức vị ở Thiên Đạo Lâu.
Thiên Đạo Lâu là tông môn cấp hai hàng đầu, lâu chủ Thiên Đạo Nhất tất nhiên là người nói một không hai.
Mà chỉ dưới lâu chủ Thiên Đạo Nhất chính là ngũ đại đạo sứ.
Sở Nhân Kiệt chính là một trong ngũ đại đạo sứ, thực lực của hắn ta càng thâm sâu khó lường.
Nhưng mà hai người họ không biết vì sao bỗng nhiên Thiên Đạo Lâu lại đến Thanh Vân tông, lẽ nào họ định thực hiện cam kết khi ấy sao?
Nếu là thế thật, thì có thể nói rằng Thanh Vân tông có chỗ dựa vững chắc như Thiên Đạo Lâu rồi, không việc gì cần phải lo lắng về Phi Hồng Môn.
Tần Ninh nhìn ba người, thuận miệng hỏi.
"Tông chủ, người của Thiên Đạo Lâu đến, tốt nhất là tông chủ vẫn nên đi gặp họ một lát!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro