Phong Thần Châu

“Một khúc Đoạn...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Nghe thấy lời này, Nhị Vương trầm giọng nói: “Ngươi chỉ là Thiên Nhân nhất bộ, còn không có tư cách nhìn trưởng tộc đại nhân của bọn ta!"  

 

“Vậy sao? Lục Vương vừa nãy cũng có khẩu khí này, nhưng tiếc là chết rồi…”  

 

“Ngươi…”, bốn vị Ma Vương ánh mắt tàn bạo.  

 

“Sức mạnh trổ tài miệng lưỡi, đến lúc chết hy vọng ngươi cũng có khẩu khí cậy mạnh như vậy!”  

 

“Yên tâm, bốn người các ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không chết!”  

 

Lúc này Tần Ninh bước ra, khí tức trong cơ thể tụ tập.  

 

Tứ Vương ánh mắt lạnh như băng.  

 

Tên này nhất định phải giết.  

 

Vốn là hôm nay kế hoạch công phá mặt đất, đoạt lại Tru Ma cốc, cùng với người của Thiên Đế các trong ứng ngoài hợp.  

 

Lục Vương và Thất Vương ra mặt là đủ rồi.  

 

Đợi đoạt lại Tru Ma cốc, năm Vương khác mới ra mặt.  

 

Nhưng bây giờ lại bị rối loạn kết hoạch.  

 

Lục Vương chết rồi! Tần Ninh giết.  

 

Mà bây giờ tên này càng trở nên ngông cuồng.  

 

“Với bảo khí siêu phẩm muốn thắng được bốn người chúng ta cũng không phải chuyện đơn giản!”  

 

“Vương khí kia đâu?”  

 

Tần Ninh cười một tiếng.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời vừa dứt, hắn bước ra giữa.  

 

Đàn Phủ Uyên xuất hiện.  

 

Mười ngón tay cong lên, lúc này trong nháy mắt hắn gảy một khúc đàn Phủ Uyên.  

 

Giữa tiếng đàn du dương, giống như hóa thành ngàn vạn tướng sĩ chinh chiến sát phạt, lúc này lao ra.  

 

“Vạn Binh Sát Hồn khúc!”  

 

Một tiếng quát khẽ, Tần Ninh bình tĩnh nói: “Một khúc đúc vạn binh, bốn vị hầu hạ trước?”  

 

Lời nói vừa dứt, từng tiếng đàn âm phù hóa thành từng tên võ giả xông ra.  

 

Tứ Vương sắc mặt khẽ biến.  

 

Âm thuật công kích.  

 

Trong đại lục Vạn Thiên, công kích âm u kỳ quái được công nhận.  

 

Tứ Vương lúc này phất tay ầm ầm, ngưng tụ thành từng đường bình phong che chở đón đỡ trước người.  

 

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, hắn bước ra, một quyền trực tiếp đập đến.  

 

Ầm… Tiếng nổ đùng vang lên.  

 

Chớp mắt, trên trăm vị âm binh lúc này cơ thể tán loạn.  

 

Chỉ là thân ảnh tán loạn kia không bao lâu lại ngưng tụ ra từ trong âm phù của Tần Ninh.  

 

Giống như cuồn cuộn không ngừng, giết cũng giết không xong.  

 

Lúc này, thần sắc Tứ Vương lạnh như băng.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đụng phải đối thủ rồi.  

 

Tần Ninh có nghiên cứu về âm thuật.  

 

Tên nhãi này làm sao đến được bước này?  

 

Chỉ là lúc này âm binh theo liên tục không ngừng xuất hiện.  

 

Tần Ninh sinh ra một đôi cánh tay linh khí đánh đàn tấu nhạc.  

 

Mà hai tay hắn lại nắm chặt sáo Thụ Thiên.  

 

Tiếng sáo Thụ Thiên dần dần vang lên… Âm binh kia lúc này lại mặc áo giáp do âm phù biến thành.  

 

Lúc này Tứ Vương đồng thời ra tay, cũng dần dần bị âm binh áo giáp quấn lấy hoàn toàn.  

 

Tình cảnh lúc này ngược lại có chút mất khống chế.  

 

Tứ Vương từng bước làm khó.  

 

Nhưng Tần Ninh lại từng bước ép tới gần.  

 

“Một khúc Đoạn Thiên Hồn!”  

 

Chỉ là đột nhiên sáo Thụ Thiên trong tay Tần Ninh lại thoát khỏi tay hắn, trực tiếp đập về phía một thân ảnh.  

 

Nhị Vương.  

 

Sáo Thụ Thiên lúc này giống như hóa thành Kiếm Thỉ vô địch.  

 

Keng… Hai cánh tay Nhị Vương ngăn cản trước người.  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0