Phong Thần Châu

“Mười một huyền...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

“Tiếp theo nên làm gì?”, Cửu Anh lúc này buồn bực nói.  

 

Nhưng Tần Ninh không trả lời.  

 

Trận pháp lúc này rung chuyển.  

 

Tần Ninh đứng yên trong chiến pháp.  

 

“Hai người tìm chỗ ẩn náu đi!”  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Tiếp theo chính là gậy ông đập lưng ông!”  

 

Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh gật đầu, thân ảnh dần dần biến mất.  

 

Tần Ninh ngồi một góc trong trận pháp, như ẩn như hiện.  

 

Thời gian dần dần trôi qua.  

 

Sắc trời từ từ tối.  

 

Ánh trăng dâng lên giữa núi, biến thành màu sắc lờ mờ.  

 

Lúc này Cửu Anh lẩm bẩm: “Có được không? Sao còn chưa đến?”  

 

“Đừng nói chuyện, yên tĩnh chờ đi!”  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đầu vang lên giọng nói của Tần Ninh, khiến cho Cửu Anh cúi gầm mặt, dứt khoát nằm trên đất ngủ say khò khò.  

 

Mãi đến nửa đêm, trên mặt đất được phủ thêm một tầng ánh trăng ngày càng sáng chói, chiếu trên đại thụ.  

 

Lúc này đại thụ dưới ánh trăng, lá cây tản ra màu đỏ máu.   

 

Màu máu quỷ dị đan xen ánh trăng mờ ảo.  

 

Đại thụ lúc này giống như yêu nghiệt, lá cây theo gió mà lay động, tản ra chút mùi máu tanh yếu ớt.  

 

Chỉ là mùi máu tanh này cũng không phải khiến người ta phản cảm. Ngược lại cẩn thận ngửi một cái khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái, tâm tình sảng khoái.  

 

Bốn phía gió nhẹ dần dần trở nên càng ngày càng mãnh liệt.   

 

Cửu Anh cũng bị gió đánh thức.  

 

“Tới rồi?”  

 

Lúc này bốn phía núi rừng thần hồn nát thần tính.  

 

Đại thụ kia lúc này bắt đầu rung chuyển.  

 

Ngay sau đó, đại thụ bắt đầu biến hóa.  

 

Thân cây cường tráng khuếch đại mười lần, trực tiếp chạm đến vòng tròn.  

 

Từng đường máu tươi tưới vào bên trong thân cây.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Cửu Anh trợn tròn mười tám con mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.  

 

Cây này... đang uống máu!  

 

Tần Ninh ngồi trong một góc trận pháp lúc này cặp mắt khẽ mở.  

 

“Tới rồi!”  

 

Lời vừa dứt, Tần Ninh đứng dậy.  

 

“Cổ thụ Thiên Nguyên!”  

 

“Phóng khoáng mấy vạn năm, nên kiềm chế lại thôi!”  

 

Ầm…  

 

Trong nháy mắt, bốn phía ánh sáng mạnh mẽ.  

 

Mười một cột ánh sáng phóng lên cao.  

 

Lúc này không ít người cảm nhận được trong rùng núi phảng phất một luồng sức mạnh bá đạo đang giải phóng.  

 

“Mười một huyền trận Phong Thiên!”  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0