Phong Thần Châu

Muốn trợ thủ là...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 “Trách phạt thì không cần, người này đặc biệt, các chủ cũng có nói rõ, không trách các ngươi!”  

 

Nghe đến đây, Đào Trí Tâm thở phào nhẹ nhõm.  

 

Hoàng tiên sinh?  

 

Hoàng tiên sinh cái gì?  

 

Trong Thiên Đế các, trên phó các chủ không phải là các chủ sao?  

 

Tại sao lại có thêm một Hoàng tiên sinh?  

 

Thạch Cảm Đương nhìn về phía hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy.  

 

Chỉ là hai người mặt cũng đầy mơ hồ.  

 

Bọn họ biết cấp bậc Thiên Đế các nghiêm khắc.  

 

Các chủ cảnh giới Vương Giả.  

 

Phó các chủ cảnh giới Thiên Nhân.  

 

Thiên hộ pháp là cảnh giới Quy Nhất.  

 

Địa hộ pháp là cảnh giới Vạn Nguyên.  

 

Còn ở đây sao lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh, hơn nữa thực lực mạnh mẽ đáng sợ.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Bọn họ cũng thật sự không biết.  

 

“Hoàng tiên sinh?”  

 

Tần Ninh nhìn về người đàn ông mặt mũi tuấn tú như thanh niên, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thiên Đế các thật đúng là rồng núp hổ nằm”.  

 

Hoàng tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh, cười cười nói: “Rồng núp hổ nằm là đúng, nhưng tại hạ cũng chỉ miễn cưỡng coi như là một con chó sói, không được gọi là rồng hổ”.   

 

“Hãy xưng tên ra”, Tần Ninh nhàn nhạt nói.  

 

“Hoàng Nhất Lôi của Thiên Đế các!”  

 

Hoàng Nhất Lôi?  

 

Mọi người nghe thấy cái tên này, ánh mắt đều thay đổi.  

 

Chưa từng nghe qua người này!  

 

“Không ngờ Thiên Đế các ngoài trên mặt nổi như đã nói, các chủ cảnh giới Vương Giả, đột nhiên lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh cũng là nhân vật cảnh giới Vương Giả!”  

 

Lời này vừa nói ra, bốn phía hoàn toàn xôn xao.  

 

Vương Giả!  

 

Hoàng Nhất Lôi.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là một vị cảnh giới Vương Giả.  

 

Đối với chuyện này, Hoàng Nhất Lôi nhàn nhạt nói: “Tại hạ cũng chỉ là Vương Giả xếp cuối thôi, so sánh với các tiền bối Vương Giả thì không đáng nhắc tới”.  

 

“Từ xưa tới nay thành Vương Giả đều là người số mệnh lớn, ngươi cũng không cần tự coi nhẹ bản thân”.  

 

Lời Tần Ninh vừa dứt khiến Hoàng Nhất Lôi ngây ra.  

 

Tiểu tử này… đang an ủi ông ta?  

 

Tần Ninh cũng không thèm để ý, chầm chậm nói: “Ta chỉ muốn thấy các chủ Thiên Đế các các ngươi, cũng không phải Hoàng tiên sinh, Lý tiên sinh cái gì”.  

 

“Các chủ các người, thật sự không định xuất hiện sao?”  

 

Hoàng Nhất Lỗi vẫn cười nhạt nói: “Các chủ đại nhân ôn chuyện cũ với Vân Vương, chỉ sợ sẽ không tới”,  

 

Lời này vừa nói ra, mọi người cũng nghe hiểu.  

 

Vân Vương!  

 

Không thể đến!  

 

Hoàng Nhất Lôi này là đang nói cho Tần Ninh biết.  

 

“Hoàng tiên sinh, khó khăn lắm mới thành Vương Giả, chết ở chỗ này không tiếc sao?”  

 

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Hoàng Nhất Lôi càng ngây ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0