Phong Thần Châu

“Ngươi đi theo...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 “Thiên Đế các sẽ không bỏ qua như vậy đâu, lần này có một vị phó các chủ nhúng tay vào, chắc chắn các chủ cũng sẽ tham gia”.  

 

Tần Ninh cũng không quan tâm.  

 

Cảnh giới Vương Giả vốn dĩ rất thưa thớt ở trên đại lục Vạn Thiên.  

 

Phía dưới Vương Giả chính là Thiên Nhân.  

 

Thiên Đế các tổn thất năm vị Thiên Nhân, mà một vị trong đó còn là phó các chủ, có thể nói là tổn thất không hề nhỏ.  

 

 

 

“Về phần người của Thanh Ninh các, nên làm cái gì thì cứ làm đi”.  

 

“Ta cũng cần làm một ít chuyện”.  

 

Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Ta sẽ bảo Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đi cùng người...”  

 

“Hai người bọn họ rất có hy vọng đạt đến Vương Giả, đi theo ta không phải lãng phí thời gian ư?”  

 

Tần Ninh lại nói: “Ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian này ta chỉ hoạt động ở đại lục Thương Lan thôi”.  

 

“Các ngươi nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi”.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Thanh Ninh các có lão Ô Quy rồi, nếu thật sự có người của Thiên Đế các đến làm loạn, cứ gọi lão ta ra, chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên trả giá một chút chứ”.  

 

Lão Ô Quy?  

 

Lão Ô Quy nào?  

 

Ở đây ngoại trừ Dương Thanh Vân ra, đám người đều có vẻ mặt rất kỳ quái.  

 

Dương Thanh Vân gật đầu, nói: “Vậy sư tôn định đi đâu?”  

 

“Nghe nói dãy núi Nguyệt Lan xuất hiện Thiên Nhân đạo tràng, ta cũng muốn đến đó xem một chút”.  

 

Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Nếu thế thì ta sẽ báo cho Phong Vân một tiếng, Tây Ninh các ở gần dãy núi Nguyệt Lan, Phong Vân đi theo Tần công tử cũng tương đối an toàn”.  

 

“Được!”  

 

Tần Ninh gật đầu.  

 

“Ngươi đi theo ta”.  

 

Tần Ninh nhìn Dương Phong Hoa, cười nói: “Không cần phải lo lắng, ta nói có thể chữa cho ngươi thì sẽ có thể chữa được, chỉ là cần phải chuẩn bị một vài thứ”.  

 

“Nói không chừng dẫn ngươi đến Thiên Nhân đạo tràng”.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Đến lúc đó, ngươi sẽ không còn mắc căn bệnh này nữa”.  

 

“Ừm!”, Dương Phong Hoa gật đầu.  

 

Lúc này, Dương Tử Nghiệp vội vàng dặn dò: “Nhất định phải nghe lời Tần công tử, nhớ lấy, hiểu chưa?”  

 

“Vâng, phụ thân!”  

 

Dương Phong Hoa cũng không ngốc.  

 

Qua cuộc giao lưu ngắn ngủi của mấy người, hắn ta cũng đã nhìn ra.  

 

Gia gia cũng thế mà phụ thân cũng thế, đều vô cùng cung kính với vị Tần công tử này.  

 

Có thể để gia gia và phụ thân phải cung kính, nhất định Tần Ninh không hề tầm thường.  

 

“Phụ thân, ta cũng muốn đi”.  

 

Dương Vũ Huyên ở một bên mở miệng nói.  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0