“Ngươi làm gì đ...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tần Ninh quả thật là một điều bí ẩn!
Sáu người xuất phát rời khỏi thành Thiên Vũ, đi về nơi sâu nhất của Đại Vũ Lục Châu.
Cho đến tận bây giờ bốn người nhóm Thiên Linh Lung vẫn không biết rốt cuộc bọn họ đến đây để làm gì.
Dọc đường đi, Vũ Tam Gia đối xử với Tần Ninh phải nói là như một người phục dịch chăm chỉ, khiến người làm đồ đệ như Thẩm Văn Hiên cũng phải xấu hổ.
Suốt mười mấy ngày đi liên tục, sáu người cuối cùng cũng đến được chỗ sâu nhất ở Đại Vũ Lục Châu.
Đại Vũ Lục Châu tuy nói là sa mạc, thế nhưng trên sa mạc cây cối sinh trưởng cao chọc trời, dòng sông dài vô tận, so với những xa mạc thông thường khác nhau một trời một vực.
Quãng đường đi này, trái lại cũng không có gì vất vả cả.
“Lão mù, đã đến chưa?”
Tần Ninh nhìn cây cối vô tận cùng dòng chảy trước mặt, nhịn không được nói.
“Sắp rồi sắp rồi, Tần đại gia, ngài chờ một chút!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta thấy lão mù ngươi mù thật rồi, lâu như thế mà vẫn chưa tìm được ra”.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Vũ Tam Gia lập tức lau mồ hôi, cười khổi nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta được, đại gia ngài xem chỗ này, ngày nào cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất, ta phải tìm thật kỹ mới được”.
“Được rồi, nếu như ngươi không tìm thấy ta sẽ lột da của ngươi!”
“Tìm được, tìm được mà!”
Lão mù vội vàng chạy thẳng về phía trước, bóng hình dần dần biến mất.
Tần Ninh nhìn bốn người nhóm Lý Nhất Phàm, nói: “Cẩn thận một chút, đừng để tụt lại phía sau, chỗ này cách nhau hơn mười mét sẽ có thể bị lạc đường, mọi người đi sát nhau một chút, nếu thật sự đi lạc ta không thể tìm thấy các ngươi đâu”.
Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh giật mình, vội vàng chạy lên ôm chặt lấy Tần Ninh.
“Ngươi làm gì đấy?”
“He he…”, Kiếm Tiểu Minh nhếch miệng cười nói: “Đệ sợ đại ca không tìm được đệ, đến lúc đó đau lòng không chịu nổi, để tránh bị lạc nên đệ ôm chặt đại ca”.
“Cút…”
“Đi!”
Lúc này Tần Ninh bước ra.
“Tôm đất nhỏ rốt cuộc là cái gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh nhịn không được nói: “Suốt dọc đường đều nghe thấy cơ hội tốt, không phải chỉ là một con tôm thôi sao?”
Sáu người xuất phát rời khỏi thành Thiên Vũ, đi về nơi sâu nhất của Đại Vũ Lục Châu.
Cho đến tận bây giờ bốn người nhóm Thiên Linh Lung vẫn không biết rốt cuộc bọn họ đến đây để làm gì.
Dọc đường đi, Vũ Tam Gia đối xử với Tần Ninh phải nói là như một người phục dịch chăm chỉ, khiến người làm đồ đệ như Thẩm Văn Hiên cũng phải xấu hổ.
Suốt mười mấy ngày đi liên tục, sáu người cuối cùng cũng đến được chỗ sâu nhất ở Đại Vũ Lục Châu.
Đại Vũ Lục Châu tuy nói là sa mạc, thế nhưng trên sa mạc cây cối sinh trưởng cao chọc trời, dòng sông dài vô tận, so với những xa mạc thông thường khác nhau một trời một vực.
Quãng đường đi này, trái lại cũng không có gì vất vả cả.
“Lão mù, đã đến chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh nhìn cây cối vô tận cùng dòng chảy trước mặt, nhịn không được nói.
“Sắp rồi sắp rồi, Tần đại gia, ngài chờ một chút!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta thấy lão mù ngươi mù thật rồi, lâu như thế mà vẫn chưa tìm được ra”.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Vũ Tam Gia lập tức lau mồ hôi, cười khổi nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta được, đại gia ngài xem chỗ này, ngày nào cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất, ta phải tìm thật kỹ mới được”.
“Được rồi, nếu như ngươi không tìm thấy ta sẽ lột da của ngươi!”
“Tìm được, tìm được mà!”
Lão mù vội vàng chạy thẳng về phía trước, bóng hình dần dần biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh nhìn bốn người nhóm Lý Nhất Phàm, nói: “Cẩn thận một chút, đừng để tụt lại phía sau, chỗ này cách nhau hơn mười mét sẽ có thể bị lạc đường, mọi người đi sát nhau một chút, nếu thật sự đi lạc ta không thể tìm thấy các ngươi đâu”.
Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh giật mình, vội vàng chạy lên ôm chặt lấy Tần Ninh.
“Ngươi làm gì đấy?”
“He he…”, Kiếm Tiểu Minh nhếch miệng cười nói: “Đệ sợ đại ca không tìm được đệ, đến lúc đó đau lòng không chịu nổi, để tránh bị lạc nên đệ ôm chặt đại ca”.
“Cút…”
“Đi!”
Lúc này Tần Ninh bước ra.
“Tôm đất nhỏ rốt cuộc là cái gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh nhịn không được nói: “Suốt dọc đường đều nghe thấy cơ hội tốt, không phải chỉ là một con tôm thôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro