Phong Thần Châu

“Ngươi nghĩ sao...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Lần này Tần Ninh mới dứt khoát rời khỏi viện.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh vẫn chưa biết, trong lòng Cốc Tân Nguyệt đã nhận định hắn là tay già đời.  

 

Về phần này kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy hay sao.  

 

Năm đó, mánh khóe của lão phụ thân kia chẳng lẽ hắn lại không học tập được chút nào sao.  

 

Hơn nữa, hắn cũng không già!  

 

Cửu Anh lại biến thành dáng vẻ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nó nằm ở đầu vai Tần Ninh, chín cái đầu cúi xuống, trông có vẻ buồn bã ỉu xìu.  

 

“Làm sao vậy?”  

 

“Gia, hôm qua tiểu nhân khó chịu cả một đêm, khó chịu muốn chết, cảm giác đầu óc hỗn loạn”.  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Đáng đời, ngày hôm qua người ăn nhiều linh đan diệu dược như thế, không chết là bởi vì ngươi là mãnh thú Cửu Anh nhất mạch”.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sẽ chết?”  

 

“Ngươi nghĩ sao?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Được rồi, kỳ thật ta vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với người lần nào, nhưng mà ngươi có nhớ bản thân từ đâu đến không?”  

 

“A…Không nhớ ra”.  

 

Một cái đầu của Cửu Anh cọ cọ vào một cái đầu khác nói: “Ta chỉ có thể nhớ được là bản thân đúng lúc gặp được Dương Phong Hoa, sau đó vẫn luôn ở trong cơ thể hắn ta chờ đợi, rồi ta trưởng thành, ăn ngày càng nhiều, Dương Phong Hoa không chịu nổi, dần dần bị ta đồng hoá”.  

 

“Rồi sau đó ta bị ngài phát hiện ra, bắt ra ngoài!”  

 

Cửu Anh thở dài nói: “Tốt xấu gì thì Cửu gia…Khụ khụ…Tốt xấu gì Tiểu Cửu ta đây cũng là hậu duệ của một thế hệ mãnh thú, lại không cha không nương đến bây giờ…”  

 

“Cửu Anh nhất mạch chính là mãnh thú thượng cổ, dần dần, theo sự tiến hoá của ngươi, có thể sẽ thức tỉnh trí nhớ tổ tiên, đây cũng chính là phương pháp truyền thừa của thú tộc”.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Có lẽ cha nương ngươi đã để lạc mất ngươi, cũng có thể không phải là ngẫu nhiên, về sau lại nói, trong đại lục Vạn Thiên này, không có khả năng tìm hiểu rõ được thân thế của ngươi!”  

 

“Gia, còn ngài thì sao?”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Vẻ mặt Cửu Anh tràn đầy hứng thú hỏi: “Ngài đến từ đâu?”   

 

“Ta? Nói cho ngươi biết vậy, ta là con trai của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế!”  

 

Cửu Anh nghe được những lời này liền bĩu môi nói: “Gia, ta đã ký kết khế ước với ngươi, ta đã là Anh Anh của ngươi, vậy mà ngươi còn không nói cho ta biết sự thật!”  

 

Gì?  

 

Anh Anh?  

 

Ngươi còn có thể ghê tởm hơn được không?  

 

“Cút!”  

 

Vô Thượng Thần Đế thống nhất tứ hợp bát hoang, vạn cổ chi giới, thành tựu đó trường tồn cùng đất trời.  

 

Xây dựng nên Cửu U Vân Minh, vô địch hậu thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0