Phong Thần Châu

“Ngươi nói khôn...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Thiên Nhân! Đứng sau Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên.  

 

Đặt ở trên bất kỳ tòa đại lục nào, Thiên Nhân cũng đều là tồn tại bá đạo vô địch.  

 

Kiếm Vô Lương lúc này một kiếm vạch ra.  

 

Trong nháy mắt, một kiếm giống như hóa thành ngàn vạn đường kiếm khí, trực tiếp chém ra.  

 

Tiếng xé gió soạt soạt soạt cuốn quanh người Tần Ninh.  

 

Tám đường hỏa long lúc này phun ra ngọn lửa, phẫn nộ cắn xé những kiếm khí kia.  

 

Tần Ninh trấn giữ ở giữa.  

 

“Phi Tinh chưởng!”  

 

Một chưởng vỗ ra, sau lưng Tần Ninh, chín đường linh trụ lúc ẩn lúc hiện giết ra.  

 

Kiếm khí bị cự chưởng hấp dẫn, tụ tập một chỗ, rồi sau đó nổ bể.  

 

Sắc mặt Kiếm Vô Lương hơi trầm xuống.  

 

“Khai Sơn, Đoạn Hà!”  

 

Mà ngay sau đó, Hứa Thiên Phong ra tay.  

 

Hai tay lúc này chắp trước ngực, giữa song chưởng đột nhiên tách ra, hai ngọn núi lớn cao ngàn trượng xuất hiện hai bên thân ảnh Tần Ninh.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ầm… Hai ngọn núi, chính xác mà nói là đỉnh núi bị bổ đôi, lúc này hướng về phía Tần Ninh ầm ầm áp xuống.  

 

Thiên Nhân cũng có con đường Thiên Nhân và tuyệt kỹ của riêng mình.  

 

Hai cánh tay Hứa Thiên Phong bây giờ bắp thịt nhô lên, hai cánh tay khổng lồ có lực bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.  

 

“Bổn tọa ép ngươi thành bánh thịt!”  

 

Lời vừa dứt, một tiếng bùm vang lên.  

 

Hai ngọn núi hợp nhất hóa thành một ngọn núi hoàn chỉnh.  

 

Chín đường hỏa long lúc này bị đỉnh núi đè ép thay đổi hình, vù vù không ngừng.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Cửu Anh mặt đều biến sắc.  

 

Tam đại thánh nhân Kiếm Vô Lương, Nguyệt Thập Phương và Thanh Viễn Minh lại hừ lạnh một tiếng, ào ào làm ấn pháp bao trùm trên thang núi.  

 

Trong nháy mắt, ánh mắt ba người cũng lạnh lùng.  

 

Tần Ninh dễ giết như vậy sao?  

 

“Chúng ta hợp lực, phong cấm núi này, không quá ba ngày, Tần Ninh ắt hẳn sẽ chết!”  

 

Lúc này Hứa Thiên Phong quát lên: “Tên nhãi này không chết dễ dàng như vậy!”  

 

Ba người rối rít gật đầu, lập tức thi triển linh khí cường đại, bao trùm xuống.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi nói không sai!”  

 

Chỉ là chính lúc này một thân ảnh đột nhiên đi ra từ trong khe hở đỉnh núi, nhàn nhạt nói: “Ta không dễ dàng bị giết chết như vậy!”  

 

Một lời quát xuống, tứ đại Thiên Nhân sửng sốt.  

 

Xảy ra chuyện gì vậy?  

 

Hứa Thiên Phong sắc mặt khẽ thay đổi.  

 

Tần Ninh đúng là không dễ dàng bị giết chết như vậy.  

 

Nhưng cứ như vậy đi ra cũng không thể tưởng tượng nổi.  

 

Lúc này toàn thân trên dưới của Tần Ninh ngọn lửa lượn lờ.  

 

Xích Dương Long Luân ở trên cánh tay hắn lóe lên ánh sáng nóng bỏng.  

 

“Bốn vị Thiên Nhân tứ bước có chút bản lĩnh này sao?”  

 

Tần Ninh toét miệng, tà mị cười một tiếng, nói: “Nếu như chỉ có như vậy thì khiến ta rất thất vọng!”  

 

Lúc này trên mặt bốn người đều không kìm giận nổi.  

 

“Bốn vị phong cấm hắn, sau đó giết hắn, tiểu tử này ngoại trừ Xích Dương Long Luân thì không có bản lĩnh gì!”  

 

Nguyệt Thập Phương hừ nói.  

“Vậy sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0