Phong Thần Châu

“Những năm qua...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Tần Ninh rời khỏi hang động, Tiên Hàm lẽo đẽo đi theo suốt cả quãng đường.  

 

Tiên Nhân thấy lo lắng nên cũng theo cùng.  

 

“Ta tìm nơi cho ngươi ở tạm, ngươi mau cất Nguyên Hoàng cung của ngươi đi...”, Tiên Nhân bất đắc sĩ nói.  

 

“Tại sao phải cất đi?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Tần Ninh vừa mở miệng, Tiên Hàm lập tức phụ hoạ theo: “Tại sao phải cất đi?”  

 

“Ca, ta đi tìm chỗ ở, ngươi thích đặt chỗ nào thì ngươi đặt ở đó, ở trong cung điện của mình mới thoải mái được”.  

 

Tiên Nhân im lặng.  

 

Tiên Hàm dẫn Tần Ninh đi khắp mảnh đất ở vị trí trung tâm.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Khiến cho không ít Võ Giả ở Thiên Ngoại Tiên nhìn thấy Nguyên Hoàng Cung to như vậy liền bàn tán sôi nổi.  

 

Cuối cùng Tần Ninh lựa chọn một đỉnh núi, di chuyển Nguyên Hoàng Cung lên trên đỉnh núi kia, nghiền những công trình kiến trúc phía dưới nát bấy.  

 

Một vị đệ tử ở khu trung tâm bị chiếm mất chỗ ở, chảy nước mắt nước mũi chạy đi kiện tụng, kết quả bị chửi đến mức máu chó phun đầy đầu..., bên trong đại điện của Nguyên Hoàng Cung, Tần Ninh yên lặng ngồi ngay ngắn.  

 

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm thu hút sự chú ý người khác.  

 

Ở phía dưới, Ngụy Việt và Tiên Hàm đứng cung kính.  

 

Còn Cửu Anh đã sớm chạy tới ổ của mình, nằm ngáy o o.  

 

“Ngụy Việt, dù sao ngươi cũng là người của Vạn Thiên Các, cứ về trước đi”.  

 

Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, sắc mặt của Ngụy Việt bỗng thay đổi.  

 

“Công tử, lão phu...”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Không có việc gì, đi đi!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Trước tiên hãy báo cho Nhất Vương và Cửu Thiên Vương biết, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đi tìm bọn họ...”  

 

“Vâng!”  

 

Ngụy Việt xoay người rời đi.  

 

Tiên Hàm cười nói: “Coi như tên Ngụy Việt này cũng biết thời biết thế, biết không chọc nổi thì không dám chọc nữa”.  

 

“Những năm qua ngươi sống như thế nào?”  

 

Tiên Hàm bất đắc dĩ nói: “Ca, sau khi ca rời đi, ta vẫn luôn ngủ say, kẹp máu, tuổi thọ dừng lại, mãi đến cách đây không lâu, tiếng động lạ ở địa quật ngoài biển ngày càng lộ rõ, Tiên Vũ Sinh và nhị ca của ta chống đỡ không nổi nữa nên mới đánh thức ta dậy, ta vẫn luôn ở tại địa quật ngoài biển”.  

 

“Rất nghiêm trọng sao?”  

“Ừ, dòng họ Ám Vũ Ma rất lớn mạnh, có một vị Ma Hoàng làm tộc trưởng và bảy vị Ma Vương, bảy vị Ma Vương đó đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thiên Nhân!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0