“Ôn tiểu thư!” ...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Lúc này Lý Nguyên gần như trợn trắng mắt, đã hôn mê.
Đối với võ giả linh cảnh Tụ Dương mà nói, cho dù là tay cụt cũng không có khả năng đau đớn như vậy.
Nhưng Tần Ninh đụng vào đầu ngón tay hắn ta lại giống như đau đớn đánh thẳng vào chỗ sâu linh hồn.
“Ta có trăm loại phương pháp khiến ngươi nói ra, ngươi muốn thử từng cái không?”
Lý Nguyên lúc này sắc mặt trắng bệch, gầm nhẹ nói: “Xích Vô Sinh!”
“Là Xích Vô Sinh dẫn người đuổi giết Tần Sơn”.
Xích Vô Sinh!
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc mở miệng nói: “Xích Vô Sinh con trai tông chủ Xích Lôi tông, linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ!”
“Tần Sơn bây giờ là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!”
Ôn Như Ngọc bổ sung thêm một câu.
Linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!
Mấy năm nay xem ra Tần Sơn đã bỏ ra rất nhiều.
“Ở đâu?”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, lại hỏi.
“Ta không biết”.
“A…”
Chỉ là lời nói Lý Nguyên vừa dứt, trong nháy mắt liều kêu thảm thiết.
“Ta thật sự không biết”.
Lý Nguyên gầm thét lên: “Xích Vô Sinh là con tông chủ, hành động của hắn một chấp sự như ta nào có tư cách để biết?”
“Nói cũng phải”.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, cười nói: “Bây giờ ngươi còn có giá trị, giữ cho ngươi một mạng”.
“Ngươi…”
Lý Nguyên yết ớt nói: “Tần Ninh, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không Xích Lôi tông nhất định sẽ giết ngươi”.
“Giết ta sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta còn phải cân nhắc xem có giết Xích Lôi tông các ngươi không, khá đấy…”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Lý Nguyên sững sờ.
Một bên, Ôn Như Ngọc sắc mặt cũng thay đổi.
Cô ta không chỉ nghe Tần Sơn nhắc đến Tần Ninh một lần.
Tán dương thiên phú và tâm tính của Tần Ninh.
Nhưng trong lòng cô ta phần nhiều cho rằng đó là Tần Sơn có khuynh hương yêu mến vị đệ đệ này của mình.
Mà bây giờ xem ra, Tần Ninh hình như… thật sự cực kỳ không tầm thường.
“Ôn tiểu thư!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc, từ từ nói: “Có thể kể một chút về đại ca ta không? Dù sao đã nhiều năm không gặp rồi”.
“Nhưng…”
Ôn Như Ngọc rất muốn nói.
Nhưng họ dừng lại ở đây, ngươi của Xích Lôi tông rất nhanh sẽ tìm tới.
“Không có gì đáng ngại, ta chờ bọn họ tìm tới cửa, không thì chúng ta đi tìm bọn họ, ngược lại khá phiền toái”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Một nhóm ba người, ngồi ở bên trong tửu lâu.
Bốn phía, không ít người ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng Tần Ninh không thèm để ý.
Đối với võ giả linh cảnh Tụ Dương mà nói, cho dù là tay cụt cũng không có khả năng đau đớn như vậy.
Nhưng Tần Ninh đụng vào đầu ngón tay hắn ta lại giống như đau đớn đánh thẳng vào chỗ sâu linh hồn.
“Ta có trăm loại phương pháp khiến ngươi nói ra, ngươi muốn thử từng cái không?”
Lý Nguyên lúc này sắc mặt trắng bệch, gầm nhẹ nói: “Xích Vô Sinh!”
“Là Xích Vô Sinh dẫn người đuổi giết Tần Sơn”.
Xích Vô Sinh!
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc mở miệng nói: “Xích Vô Sinh con trai tông chủ Xích Lôi tông, linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ!”
“Tần Sơn bây giờ là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!”
Ôn Như Ngọc bổ sung thêm một câu.
Linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!
Mấy năm nay xem ra Tần Sơn đã bỏ ra rất nhiều.
“Ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, lại hỏi.
“Ta không biết”.
“A…”
Chỉ là lời nói Lý Nguyên vừa dứt, trong nháy mắt liều kêu thảm thiết.
“Ta thật sự không biết”.
Lý Nguyên gầm thét lên: “Xích Vô Sinh là con tông chủ, hành động của hắn một chấp sự như ta nào có tư cách để biết?”
“Nói cũng phải”.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, cười nói: “Bây giờ ngươi còn có giá trị, giữ cho ngươi một mạng”.
“Ngươi…”
Lý Nguyên yết ớt nói: “Tần Ninh, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không Xích Lôi tông nhất định sẽ giết ngươi”.
“Giết ta sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta còn phải cân nhắc xem có giết Xích Lôi tông các ngươi không, khá đấy…”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Lý Nguyên sững sờ.
Một bên, Ôn Như Ngọc sắc mặt cũng thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta không chỉ nghe Tần Sơn nhắc đến Tần Ninh một lần.
Tán dương thiên phú và tâm tính của Tần Ninh.
Nhưng trong lòng cô ta phần nhiều cho rằng đó là Tần Sơn có khuynh hương yêu mến vị đệ đệ này của mình.
Mà bây giờ xem ra, Tần Ninh hình như… thật sự cực kỳ không tầm thường.
“Ôn tiểu thư!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc, từ từ nói: “Có thể kể một chút về đại ca ta không? Dù sao đã nhiều năm không gặp rồi”.
“Nhưng…”
Ôn Như Ngọc rất muốn nói.
Nhưng họ dừng lại ở đây, ngươi của Xích Lôi tông rất nhanh sẽ tìm tới.
“Không có gì đáng ngại, ta chờ bọn họ tìm tới cửa, không thì chúng ta đi tìm bọn họ, ngược lại khá phiền toái”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Một nhóm ba người, ngồi ở bên trong tửu lâu.
Bốn phía, không ít người ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng Tần Ninh không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro