Phong Thần Châu

Quả cầu đen hoà...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Lúc này Tần Ninh đang ở trên đầu của Cửu Anh đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt trắng nhợt phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Hai mắt Tần Ninh từ từ mở ra.  

 

Cửu Anh bắt đầu trở lại quyền khống chế trong tay hắn, nhịn không được lớn tiếng gào khóc: “Đau đau đau…”  

 

Chín cái đầu bị chém rớt tám cái.  

 

Nếu cái cuối cùng cũng bị chém mất, nó nhất định phải chết.  

 

Lúc này đây, tám cái đầu khác đều ảm đạm không còn chút ánh sáng, thân hình to lớn của Cửu Anh vội vàng hóa nhỏ bằng bàn tay, sau đó chui vào bả vai Tần Ninh.  

 

“Chủ thượng, sức lực của ta đã cạn kiệt rồi, không thể khôi phục được…”, Cửu Anh thì thầm nói.  

 

Tần Ninh đứng trên mặt đất nhìn lên không trung.  

 

Có một bóng người áo trắng phiêu phiêu đang đứng ở đó, thần thái lạnh nhạt tự nhiên.   

 

Lau máu tươi ở khóe miệng, Tần Ninh hướng mắt lên cười nói: “Cảnh giới Thiên Nhân rồi mà còn làm chuyện trộm cướp thế này sao?”  

 

“Hừ!”  

 

Người mặc áo trắng hừ một tiếng, quát: “Mau thả Kha đệ ra!”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Vừa dứt lời tất cả mọi người bỗng sáng tỏ.  

 

Người này… chính là Thiên Hằng Nhất!  

 

Thiên Hằng Nhất, một trong những phó các chủ của Thiên Đế Các, cảnh giới Thiên Nhân uy chấn một phương.  

 

Người áo trắng kia cứ như vậy đứng giữa hư không, tạo cho mọi người một cảm giác không thể hô hấp.  

 

Thiên Nhân!  

 

Gần với sự tồn tại của Vương giả, thật sự quá mạnh.  

 

“Thả ra?”  

 

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, nhưng máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.  

 

Nhìn Thiên Hằng Nhất, Tần Ninh cười nhạo nói: “Ngươi cho là có thể sao?”  

 

Một lời nói ra, bàn tay Tần Ninh cũng chậm rãi siết chặt.  

 

Rắc...  

 

Trong quả cầu đen truyền đến âm thanh tiếng xương nứt gãy.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“A…”  

 

Âm thanh thê thảm vang lên khiến sắc mặt Thiên Hằng Nhất u ám.  

 

“Dừng tay!”  

 

Thiên Hằng Nhất bước đến, nháy mắt đã đến sát Tần Ninh.  

 

“Dừng tay?”  

 

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Ninh lại nắm chặt.  

 

Rầm...  

 

Quả cầu đen hoàn toàn vỡ nát.  

 

Mặt đất sụp đổ, từng tiếng ầm ầm nổ vang khiến đáy lòng mọi người run sợ.  

 

Khuôn mặt Thiên Hằng Nhất nảy sinh ác độc.  

 

“Ngươi cho rằng dẫn bổn tọa đến là đủ để ngăn cản tai họa cho Thanh Ninh Các sao?”  

“Nằm mơ đi”. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0