Quả Là Muốn Chế...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh ở giữa nói: “Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Ta và công tử Dương Dũ đang đi dạo bên bờ sông, nhìn thấy hai cô gái rất xinh đẹp, công tử Dương Dũ đã đi đến bắt chuyện, mời các cô ấy cùng đi vào trong Đại Hoang Cổ, ai ngờ công tử của hai cô gái bỗng nhiên ra tay, giết công tử Dương Dũ”.
“Thậm chí công tử Dương Dũ đã nói cho hắn biết, mình chính là người của cương quốc Tam Dương mà thiếu niên kia vẫn dứt khoát giết chết công tử Dương Dũ”.
“Khinh người quá đáng!”
Dương Tuyệt nghiêm giọng quát lên: “Cương quốc Tam Dương ta truyền thừa mấy vạn năm, có bao giờ phải chịu sự coi thường tới mức đó?”
“Đại ca Thiên Thương, kẻ này không chết thì cương quốc Tam Dương ta biết để mặt ở đâu”.
Chàng trai mặc áo xanh cũng cau mày nói.
“Dương Vấn Phong, chuyện này đệ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên Thương nhìn người kia, lên tiếng nói.
“Đại ca Thiên Thương!”
Thanh niên đó đứng dậy, chắp tay nói: “Chuyện này cho dù thế nào thì kẻ kia to gan dám giết hoàng tử cương quốc Tam Dương thì chính là tội chết, không thể không loại bỏ!”
Dương Thiên Thương lúc này cũng gật đầu.
“Nhưng lần này, toàn bộ 36 cương quốc đều có mặt ở đây, tốt nhất là chúng ta làm đơn giản chút”.
Dương Thiên Thương lên tiếng, nhìn Vũ Thiên Hành.
“Là người của cương quốc nào đã động tay!”
“Không phải cương quốc!”
Hử?
Nghe vậy, ba người đều cảm thấy kinh ngạc.
Không phải cương quốc?
Vậy là người nào?
Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Là 1 thiếu niên tới từ thượng quốc Thánh Nguyệt, khoảng 17 tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng 1”.
Nếu là cương quốc thì bọn chúng còn có thể giữ lý trí.
Nhưng chỉ là 1 thiếu niên của thượng quốc mà dám giết hoàng tử cương quốc bọn chúng.
Quả là muốn chết.
Nếu phải nuốt cục tức này thì cương quốc Tam Dương bọn chúng sẽ thật sự trở thành một trò cười..
“Thậm chí công tử Dương Dũ đã nói cho hắn biết, mình chính là người của cương quốc Tam Dương mà thiếu niên kia vẫn dứt khoát giết chết công tử Dương Dũ”.
“Khinh người quá đáng!”
Dương Tuyệt nghiêm giọng quát lên: “Cương quốc Tam Dương ta truyền thừa mấy vạn năm, có bao giờ phải chịu sự coi thường tới mức đó?”
“Đại ca Thiên Thương, kẻ này không chết thì cương quốc Tam Dương ta biết để mặt ở đâu”.
Chàng trai mặc áo xanh cũng cau mày nói.
“Dương Vấn Phong, chuyện này đệ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên Thương nhìn người kia, lên tiếng nói.
“Đại ca Thiên Thương!”
Thanh niên đó đứng dậy, chắp tay nói: “Chuyện này cho dù thế nào thì kẻ kia to gan dám giết hoàng tử cương quốc Tam Dương thì chính là tội chết, không thể không loại bỏ!”
Dương Thiên Thương lúc này cũng gật đầu.
“Nhưng lần này, toàn bộ 36 cương quốc đều có mặt ở đây, tốt nhất là chúng ta làm đơn giản chút”.
Dương Thiên Thương lên tiếng, nhìn Vũ Thiên Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là người của cương quốc nào đã động tay!”
“Không phải cương quốc!”
Hử?
Nghe vậy, ba người đều cảm thấy kinh ngạc.
Không phải cương quốc?
Vậy là người nào?
Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Là 1 thiếu niên tới từ thượng quốc Thánh Nguyệt, khoảng 17 tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng 1”.
Nếu là cương quốc thì bọn chúng còn có thể giữ lý trí.
Nhưng chỉ là 1 thiếu niên của thượng quốc mà dám giết hoàng tử cương quốc bọn chúng.
Quả là muốn chết.
Nếu phải nuốt cục tức này thì cương quốc Tam Dương bọn chúng sẽ thật sự trở thành một trò cười..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro