Phong Thần Châu

“Quá ngu cũng k...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 "Ta có thể phong ấn bản thể của người thì vẫn luôn phong ấn được ngươi!"  

 

"Cho dù hiện tại ngươi đã hấp thụ toàn bộ khí mộc linh trong dãy núi này, thì ngươi vẫn phải chết thôi!"  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, lòng bàn tay hắn nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu.  

 

 

 

Từng giọt máu chảy xuôi trên mặt đất.  

 

Phía trên mặt đất xuất hiện từng luồng ánh sáng.  

 

“Ngươi…”  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên trở nên mông lung.  

 

“Nơi này nhiều người như vậy, đương nhiên ta phải chuẩn bị chu đáo rồi!”  

 

“Mười một huyền trận Phong Thiên, không chỉ phong trời mà còn cả mặt đất”.  

 

Ngay lúc này, mười một đường hoa văn trên mặt đất bung mở ra, theo từng giọt máu huyết chảy xuống của Tần Ninh dần nâng lên cao, bao phủ toàn bộ cổ thụ Thiên nguyên vào bên trong.  

 

“Ngươi…”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Giờ phút này, cổ thụ Thiên Nguyên một câu cũng không thốt nên lời.  

 

Tần Ninh đã sớm lên kế hoạch tốt cho mọi trường hợp.  

 

Cho nên vừa rồi, hắn biết chính mình muốn đi mưu hại ba tên ngu xuẩn kia nên vừa nãy đã nhân cơ hội này liên hệ với bên ngoài.  

 

Tần Ninh đã sớm phong tỏa hơn mười dặm cả bốn phía rồi.  

 

Mặc dù hắn đã liên hệ được với bên ngoài rồi, nhưng cũng chỉ có thể hấp thụ linh khí ngoại giới trong phạm vi hơn mười dặm mà thôi.  

 

Nếu xa hơn nữa thì không có khả năng.  

 

“Đồ vô lại!”  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên nổi giận mắng,  

 

“Không dám nhận là đồ vô lại!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Ta biết cổ thụ Thiên Nguyên rất xảo quyệt, cho nên đã chuẩn bị không ít”.  

 

Lúc này, mặt Tần Ninh trở nên nhợt nhạt.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Vì muốn khóa cái cây này mà hắn đã tiêu tốn không ít máu và thời gian của chính mình.  

 

Tiêu hao quá nhiều máu sẽ làm tổn thất đến căn cơ.  

 

Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần có thể lấy được quả Thiên Nguyên thì có thể hồi phục được.  

 

Tần Ninh lúc này mới đưa mắt nhìn đến đại trận đã dần khép lại.  

 

Giờ hắn chỉ cần tọa trấn bên trong đại trận, nhìn cổ thụ Thiên Nguyên bị phong cấm là được.  

 

Tần Ninh chậm rãi đi đến chỗ ba người Tống Nguyên chết.  

 

Ba cỗ thi thể đã khô quắt như xác ướp.  

 

“Quá ngu cũng không phải chuyện tốt…”  

 

Tần Ninh nhặt ba quả Thiên Nguyên trên mặt đất lên.  

 

“Tha cho ta một mạng!”  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên cố gắng giãy dụa.  

“Tha cho ngươi một mạng, cũng không phải là không thể!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0