Ra mặt cái đầu...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Thế nhưng đám người phái Thanh Vân này lại không hề ngoan ngoãn nhận sai nhận tội, lại còn đối xử với chúng ta như kẻ thù!”
Một đám trưởng lão lúc này lòng đầy căm phẫn, hận không thể đạp phá sơn môn của phái Thanh Vân.
“Tông chủ của các ngươi đâu?”
Lúc này, thân là môn chủ của phái Thiên Sơn, Cực Thiên Sơn bước từng bước đi ra, quát lớn: “Còn không mau cút ra đây gặp ta!”
Sắc mặt của bốn người nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão bây giờ đều trắng bệch.
Đại trưởng lão đã đi thông báo với tông chủ, tại sao đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện?
Vị tiểu tổ tông này tại sao đi ra ngoài một chuyến lại trêu chọc Hàn Quảng Cung, giết chết cung chủ Hàn Quang Cung, đúng là đã gây ra rắc rối lớn rồi.
Không nói đến chuyện Thánh Vương Phủ liệu có tính sổ với bọn họ không, phái Thiên Sơn bây giờ cũng đã tìm đến tận cửa rồi.
Chuyện này phải làm như thế nào bây giờ?
Lần trước mấy vị tông chủ Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung, Độc Tàm Tông bị giết, nếu như không nhờ tông chủ U Minh Tông ra mặt thì e rằng các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai sớm đã tức giận rồi.
Thế nhưng tông chủ U Động Thiên là tông chủ đứng đầu U Minh Tông đã giúp phái Thanh Vân một lần thì vẫn sẽ giúp lần thứ hai sao?
Lúc này, Lý Nhất Phàm bước ra, nhìn Cực Thiên Sơn, khí phách mạnh mẽ nói: “Môn chủ Cực Thiên Sơn, cung chủ Hàn Quảng Cung Hàn Thiên Tuyết bị giết không phải là do người của phái Thanh Vân bọn ta làm, Hàn Thiên Tuyết là cường giả cảnh giới Thông Thiên, phái Thanh Vân của bọn ta từ trên xuống dưới đều không có ai là cảnh giới Thông Thiên cả”.
“Chuyện này cần phải điều tra kĩ mới được, hơn nữa, cung chủ Hàn Quảng Cung chết nhưng Hàn Quảng Cung cũng không ra mặt, phái Thiên Sơn của ngươi lại dẫn người vây giết đến tận cửa phái Thanh Vân bọn ta rốt cuộc là có ý gì?”
Lý Nhất Phàm là đệ tử đứng đầu, Tần Ninh cũng đã nói rõ, hắn ta chính là người nhậm chức môn chủ kế tiếp, bây giờ đương nhiên là có quyền lên tiếng.
“Đúng vậy!”, Kiếm Tiểu Minh khẽ nói: “Hoàng đế không vội thái giám gấp, Hàn Quảng Cung cũng còn chưa ra mặt, phái Thiên Sơn các ngươi chẳng có chút liên quan nào lại vội vã đến đây báo thù?”
Lý Nhất Phàm nói tiếp: “Hơn nữa ngươi lại còn hung hãn như vậy, bắt mười mấy đệ tử của phái Thanh Vân bọn ta, đây giống như đến để giải quyết vấn đề sao?”
“Hừ, bắt đầu từ bây giờ, nửa canh giờ trôi qua mà tông chủ của các ngươi vẫn chưa xuất hiện, ta sẽ giết một người, một canh giờ không xuất hiện thì ta sẽ giết năm người, ta không tin hắn không chịu ra!”
Cực Thiên Sơn lúc này hai tay chắp đằng sau, thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử phái Thanh Vân lòng đầy căm phẫn.
Lý Nhất Phàm lúc này cũng không biết phải làm sao.
“Phái Thiên Sơn của ta bênh vực kẻ yếu, phái Thanh Vân của các ngươi ỷ vào việc có cao thủ trấn giữ ức hiếp Hàn Quảng Cung, giết Hàn Thiên Tuyết, khẩu khí này phái Thiên Sơn của chúng ta nhất định phải ra mặt vì Hàn Quảng Cung”.
“Ra mặt? Ra mặt cái đầu ngươi ấy!”
Một tiếng quở trách đầy tức giận bỗng vang lên.
“Ai? Láo xược! Dám ăn nói như thế với môn chủ của chúng ta...”
Rầm...
Vị trưởng lão phái Thiên Sơn mới nói được một nửa, còn chưa nói hết câu thì đã bị một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào người ngã xuống đất, hoá thành một bộ xương khô.
“Hỗn xược! Rốt cuộc là ai dám hỗn xược như thế!”
Hai người U Hồn, U Quỷ lúc này bước ra.
Sắc mặt của U Động Thiên lúc này xám ngoét, bước từng bước một đi đến, hai tay chắp phía sau, nhìn Cực Thiên Sơn đứng trước mặt.
“Cực môn chủ đúng là có tư thế lớn, dẫn theo người trong môn phái mình đến đây giễu võ giương oai”, lời nói lạnh lùng vang lên, ngay lập tức nổi lên một hồi huyên náo.
Rất nhiều trưởng lão, chấp sự phái Thiên Sơn nhìn thấy một vị trưởng lão nhà mình trực tiếp bị đánh chết, lập tức sững sờ.
Một đám trưởng lão lúc này lòng đầy căm phẫn, hận không thể đạp phá sơn môn của phái Thanh Vân.
“Tông chủ của các ngươi đâu?”
Lúc này, thân là môn chủ của phái Thiên Sơn, Cực Thiên Sơn bước từng bước đi ra, quát lớn: “Còn không mau cút ra đây gặp ta!”
Sắc mặt của bốn người nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão bây giờ đều trắng bệch.
Đại trưởng lão đã đi thông báo với tông chủ, tại sao đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện?
Vị tiểu tổ tông này tại sao đi ra ngoài một chuyến lại trêu chọc Hàn Quảng Cung, giết chết cung chủ Hàn Quang Cung, đúng là đã gây ra rắc rối lớn rồi.
Không nói đến chuyện Thánh Vương Phủ liệu có tính sổ với bọn họ không, phái Thiên Sơn bây giờ cũng đã tìm đến tận cửa rồi.
Chuyện này phải làm như thế nào bây giờ?
Lần trước mấy vị tông chủ Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung, Độc Tàm Tông bị giết, nếu như không nhờ tông chủ U Minh Tông ra mặt thì e rằng các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai sớm đã tức giận rồi.
Thế nhưng tông chủ U Động Thiên là tông chủ đứng đầu U Minh Tông đã giúp phái Thanh Vân một lần thì vẫn sẽ giúp lần thứ hai sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lý Nhất Phàm bước ra, nhìn Cực Thiên Sơn, khí phách mạnh mẽ nói: “Môn chủ Cực Thiên Sơn, cung chủ Hàn Quảng Cung Hàn Thiên Tuyết bị giết không phải là do người của phái Thanh Vân bọn ta làm, Hàn Thiên Tuyết là cường giả cảnh giới Thông Thiên, phái Thanh Vân của bọn ta từ trên xuống dưới đều không có ai là cảnh giới Thông Thiên cả”.
“Chuyện này cần phải điều tra kĩ mới được, hơn nữa, cung chủ Hàn Quảng Cung chết nhưng Hàn Quảng Cung cũng không ra mặt, phái Thiên Sơn của ngươi lại dẫn người vây giết đến tận cửa phái Thanh Vân bọn ta rốt cuộc là có ý gì?”
Lý Nhất Phàm là đệ tử đứng đầu, Tần Ninh cũng đã nói rõ, hắn ta chính là người nhậm chức môn chủ kế tiếp, bây giờ đương nhiên là có quyền lên tiếng.
“Đúng vậy!”, Kiếm Tiểu Minh khẽ nói: “Hoàng đế không vội thái giám gấp, Hàn Quảng Cung cũng còn chưa ra mặt, phái Thiên Sơn các ngươi chẳng có chút liên quan nào lại vội vã đến đây báo thù?”
Lý Nhất Phàm nói tiếp: “Hơn nữa ngươi lại còn hung hãn như vậy, bắt mười mấy đệ tử của phái Thanh Vân bọn ta, đây giống như đến để giải quyết vấn đề sao?”
“Hừ, bắt đầu từ bây giờ, nửa canh giờ trôi qua mà tông chủ của các ngươi vẫn chưa xuất hiện, ta sẽ giết một người, một canh giờ không xuất hiện thì ta sẽ giết năm người, ta không tin hắn không chịu ra!”
Cực Thiên Sơn lúc này hai tay chắp đằng sau, thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử phái Thanh Vân lòng đầy căm phẫn.
Lý Nhất Phàm lúc này cũng không biết phải làm sao.
“Phái Thiên Sơn của ta bênh vực kẻ yếu, phái Thanh Vân của các ngươi ỷ vào việc có cao thủ trấn giữ ức hiếp Hàn Quảng Cung, giết Hàn Thiên Tuyết, khẩu khí này phái Thiên Sơn của chúng ta nhất định phải ra mặt vì Hàn Quảng Cung”.
“Ra mặt? Ra mặt cái đầu ngươi ấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tiếng quở trách đầy tức giận bỗng vang lên.
“Ai? Láo xược! Dám ăn nói như thế với môn chủ của chúng ta...”
Rầm...
Vị trưởng lão phái Thiên Sơn mới nói được một nửa, còn chưa nói hết câu thì đã bị một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào người ngã xuống đất, hoá thành một bộ xương khô.
“Hỗn xược! Rốt cuộc là ai dám hỗn xược như thế!”
Hai người U Hồn, U Quỷ lúc này bước ra.
Sắc mặt của U Động Thiên lúc này xám ngoét, bước từng bước một đi đến, hai tay chắp phía sau, nhìn Cực Thiên Sơn đứng trước mặt.
“Cực môn chủ đúng là có tư thế lớn, dẫn theo người trong môn phái mình đến đây giễu võ giương oai”, lời nói lạnh lùng vang lên, ngay lập tức nổi lên một hồi huyên náo.
Rất nhiều trưởng lão, chấp sự phái Thiên Sơn nhìn thấy một vị trưởng lão nhà mình trực tiếp bị đánh chết, lập tức sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro