Rùa thần thức t...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Theo lời Tần Ninh nói, Thanh Vân tông tương lai sẽ rất lớn mạnh, đến lúc đó, người mới mà giỏi hơn bọn họ thì quá mất thể diện.
Nhất thời, một đám đệ tử tản ra, quay về phủ đệ của mình, chuyên tâm tu luyện.
Năm vị trưởng lão nhìn nhau.
Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Lúc trước năm người chúng ta vì vị trí tông chủ mà tranh luận không ngừng”.
“Mà bây giờ, tông chủ đã có, rùa thần thức tỉnh, năm người chúng ta cũng phải cố gắng hơn!”
Nhị trưởng lão gật đầu đáp: “Không sai, nếu không vị trí năm đại trưởng lão này e là sẽ bị thay đi mất”.
“Nhưng nói thật thì, đại trưởng lão, trước đây ta không phục ông làm tông chủ đâu, nhưng chẳng hiểu vì sao mà vị tông chủ Tần Ninh này lại khiến người ta khâm phục thật đấy”.
“Haha...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy vị trưởng lão nói chuyện vui vẻ, rồi về lại trong tông.
Thanh Vân tông thật sự thay đổi.
Những chuyện này, Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.
Hắn muốn cho Thanh Vân tông phát triển hơn nữa, nếu chuyện này còn làm không được thì năm đó việc kế tục chức vị của cha, quản lý Cửu Thiên Vân Minh mạnh mẽ nhất vạn giới các trời, trở thành minh chủ khác nào là làm chơi.
Rời khỏi dãy núi Thanh Vân là đồng bằng vô tận, từng vùng nông thân, thành trấn, thoạt nhìn khá là phồn vinh hòa bình.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, thời gian yên bình như vậy mới khiến người ta ngưỡng mộ nhất.
Ở trong mắt những người bình thường, không thể tu luyện, đọc sách viết chữ, thi đỗ công danh, trở thành quan văn cũng tốt, nhưng với bọn họ võ đạo mới là con đường đúng đắn.
Dù sao, một tay trói già không chặt thì cũng chỉ chịu kiếp bị chém giết thôi.
Mà với Tần Ninh, cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.
Năm đó sau khi cha thống nhất vạn giới, cũng từng nghĩ đến việc hoàn toàn quy ẩn, không màng thế sự, mang theo chín người mẹ, tiêu dao khoái hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chức trách của vạn giới các trời đó cũng chỉ có cha là gánh vác được, vì ông là Vô Thượng Thần Đế, không một ai có khả năng hơn ông được.
Đại khái khoảng mười ngày đi đường, mấy người rốt cuộc đã xuất hiện ở trước một tường thành nguy nga.
“Tông chủ, đây chính là thành Thiên Đạo!”
Tống Đại Hải nói: “Thành Thiên Đạo là đại bản doanh của của Thiên Đạo lâu, giàu có và đông đúc, Thiên Đạo lâu không giống những tông môn khác là ở các dãy núi dư thừa linh khí, mà ở bên trong thành Thiên Đạo”.
“Ta biết...”
Tần Ninh thản nhiên đáp.
Mọi người chuẩn bị vào thành, thì đã thấy một đội nhóm đệ tử của Thiên Đạo lâu đang xếp hàng ở cổng thành.
“Mấy vị nhận lời mời đến tham gia hội giao lưu lần này sao?”, tên đội trưởng lúc này đi tới khách sáo náo.
“Ừ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro