Phong Thần Châu

“Sẽ tức giận nh...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

Hung thú này… quá dữ!  

 

Không bao lâu, Cửu Anh ngừng lại.  

 

“Tần gia, không sao chứ?”  

 

Cửu Anh cười ha hả: “Cửu gia ta đột phá đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, sức mạnh này nắm trong tay không đủ, khiến cho lão già kia trốn thoát!  

 

Tần Ninh phất phất tay, không có nói nhiều.  

 

“Ta còn tưởng rằng ngươi có thể đạt đến cảnh giới Thiên Nhân chứ!”  

 

“Nào dễ dàng như vậy…”, Cửu Anh bất đắc dĩ nói: “Quá khó, vách ngăn Thiên Nhân rất khó phá, đạt đến Thiên Nhân mở ra linh thức, quá khó!”  

 

“Ngươi hẳn đã mở ra linh thức?”  

 

Cửu Anh cười hắc hắc: “Mở ra linh thức thì mở ra rồi, nhưng rất khó giữ ổn định”.  

 

“Linh thức Thiên Nhân là phải giữ ổn định tồn tại…”  

 

“Xem ra vẫn thiếu đánh”.  

 

“…”  

 

Một người một thú nói hồi lâu.  

 

Lúc này Vạn Tử Hàng mới vừa dẫn người đến gần.  

 

“Tần công tử, ngài...”  

 

“Ta không sao”.  

 

Tần Ninh cười nhạt nói: “Phát hiện một chuyện thú vị, tiếp theo sợ rằng thực lực sẽ không xuất hiện tăng trưởng nữa”.  

 

“Ta phải dừng ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch một thời gian rồi. Cửu Anh, trong thời gian này dựa vào ngươi!”  

 

“Tần gia yên tâm, chờ ta quen sức mạnh rồi, Thiên Nhân để ta giúp ngài giết!”  

 

Nghe đến đây, mấy người không nói gì.  

 

Thiên Nhân… dễ giết như vậy sao?  

 

Cửu Anh không thèm để ý.  

 

Tần Ninh thiếu chút nữa giết Vương Giả rồi, nó giết một Thiên Nhân cũng không làm được, vậy thì mất mặt!   

 

Vạn Tử Hàng lần này thật sự phục rồi!  

 

Tần Ninh không đi con đường bình thường! Tự nguyện bị người ta phong cấm lục đại thiên mạch, ngày sau làm sao tiến vào cảnh giới Quy Nhất tứ mạch, làm sao tiếp tục khai thiên mạch?  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây không phải trò đùa đâu!   

 

Nhưng Tần Ninh giống như hoàn toàn không để ở trong lòng những lời này.  

 

“Tiếp tục đi thôi!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Rừng Thiên Âm này có chút thú vị”.  

 

Mọi người tiếp tục đi.  

 

Lần này Vạn Tử Hàng lại cẩn thận hơn.  

 

Thanh Dương Linh Tử chết rồi! Thanh Dương môn tuyệt đối không thể nào chấp nhận tin tức này.  

 

Tần Ninh giết Thanh Dương Linh Tử, vậy lần này người của Thanh Dương môn nhất định sẽ đuổi giết tới cùng.  

 

Đây cũng không phải là chuyện tốt.  

 

Lúc này, giống như nhìn ra Vạn Tử Hàng lo lắng điều gì, Tần Ninh cười nói: “Vạn các chủ yên tâm, chuyện là ta làm, người là ta giết, không liên quan đến Vạn Thiên các các ông, chúng ta chỉ là hợp tác”.  

 

“Tần công tử nghĩ nhiều rồi!”  

 

Vạn Tử Hàng vội vàng chắp tay nói: “Lúc Ngụy tiên sinh rời đi đã căn dặn bọn ta, quyết định của Tần công tử cứ việc tuân thủ!”  

 

Tần Ninh không nói nhiều.  

 

Cùng lúc đó, một bên khác.  

 

Thanh Khai Viễn nhếch nhác chạy thoát.  

 

Ông ta đụng phải một đám người.  

 

“Tứ đường chủ!”  

 

Trong đám người kia, một người đột nhiên mở miệng hô lên kinh ngạc.  

 

“Thanh đường chủ!”  

 

Cô gái cầm đầu chính là đường chủ đứng đầu Thanh Dương môn – Hề Mộng Lâm! Nhìn thấy Thanh Khai Viễn dáng vẻ nhếch nhách, Hề Mộng Lâm cau mày nói: “Không phải ông đi cùng với Linh Tử sao? Sao lại thành bộ dạng này? Linh Tử đâu?”  

 

“Chết rồi!”  

 

Thanh Khai Viễn lẩm bẩm.  

 

Lời vừa nói ra, đám người yên tĩnh thật lâu.  

 

“Thanh Khai Viễn, ông đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Một tiếng quát lúc này vang lên.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Đường chủ Lý Kình, ông có tư cách hỏi ta?’  

 

Sắc mặt Thanh Khai Viễn tái xanh.  

 

“Linh Tử dẫn bọn ta đi đến chỗ bảo vật, nhưng lại đụng phải người của Vạn Thiên các”.  

 

“Vạn Tử Hàng?”  

 

Hề Mộng Lâm cau mày: “Vạn Tử Hàng cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ông cũng là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ông ta có thể giết Linh Tử trước mắt ông?”  

 

“Hơn nữa, Linh Tử cũng là cảnh giới Quy Nhất bát mạch, ông…”  

 

Thanh Khai Viễn lạnh lùng quát: “Hề Mộng Lâm, cô có ý gì?”  

 

“Ta còn chưa nói xong, ông gấp gáp kết luận như vậy?”  

 

Thanh Khai Viễn hừ nói: “Không phải Vạn Thiên các, mà là một người đi cùng Vạn Thiên các, tên là Tần Ninh!”  

 

“Người này cảnh giới Quy Nhất tam mạch, nhưng lại có một con hung thú khủng khiếp cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, giết người không chớp mắt”.  

 

“Linh Tử bị đập chết, ta giữ được một mạng quay về”.  

 

Lúc này sắc mặt Thanh Khai Viễn lạnh lùng.  

 

Bốn người Hề Mộng Lâm, Lý Kinh, Vương Hoành và Thiên Khai Viễn ông ta chính là tứ đại đường chủ đại danh lẫy lừng của Thanh Dương môn, phân chia phụ trách các công việc hằng ngày ở Thanh Dương môn  

 

Chỉ là ba người này đều là cảnh giới Thiên Nhân, chỉ có ông ta cảnh giới Quy Nhất, ngày thường bị ba người coi thường không ít.  

 

Bây giờ lại trong giây phút này nghi ngờ ông ta không dốc toàn lực, làm sao Thanh Khai Viễn không giận!  

 

 

 

“Thanh Khai Viễn, là ông chủ động đi cùng Linh Tử, nghe nói có bảo vật liền lập tức đứng núi này trông núi nọ, bây giờ đã xảy ra chuyện còn không cho phép bọn ta nói?”  

 

Một người đàn ông khác vóc người khôi ngô lúc này lạnh lùng nói.  

 

“Vương Hoành…”  

 

“Được rồi!”  

 

Hề Mộng Lâm quát lên một tiếng.  

 

“Bây giờ không phải lúc truy cứu mấy cái này, nếu môn chủ biết Linh Tử chết…”  

 

“Sẽ tức giận như nào?”  

 

“Việc cấp bách trước mắt là chém chết Tần Ninh kia báo thù cho Linh Tử, thuận tiện phái người đi báo chuyện này cho môn chủ!”  

 

“Thanh Khai Viễn, ba người bọn ta sẽ bẩm báo đúng sự thật cho môn chủ, ông chuẩn bị sẵn sàng đi!”   

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0