Phong Thần Châu

Thành Linh Ương

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

“Công tử nói gì vậy!”, Thương Trạch Vương lập tức nói: “Chuyện này hoàn toàn là do thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Mộc Diệp đã phá vỡ quy tắc!”  

"Cho dù đế quốc Thương Nghiễm có kết giao với đế quốc Bắc Minh đi chăng nữa thì cũng chẳng đến lượt bọn chúng khua tay múa chân, lần này lại còn dám ám sát thái tử điện hạ, chuyện này không thể trách công tử!"  

Thương Trạch Vương nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói.

"Được rồi, xuất phát thôi!"  

Tần Ninh phất tay, bước thẳng lên lưng chim ưng Tử Vân.

Thương Trạch Vương cũng phất tay, nhìn mấy người trên lưng chim ưng Tử Vân, nói: "Chuẩn bị xuất phát, tới thượng quốc Thánh Nguyệt!"                "Ta bảo đi thượng quốc Thánh Nguyệt lúc nào?"  

Tần Ninh đột nhiên lên tiếng, nói: "Đi thẳng đến kinh đô của thượng quốc Linh Ương cho ta.

Nếu ta nhớ không lầm, thì chính là thành Linh Ương, có đúng không?"  

Cái...!cái gì?  

Nghe vậy, Thương Trạch Vương liền giật mình.

Tiêu rồi!  

Trước khi đến đây, Thương Nhất Tiếu đã căn dặn rất nhiều lần, rằng chuyện này không được để cho Tần Ninh biết, nếu không sẽ xảy ra đại loạn.

Nhưng làm sao ông ta biết được Tần Ninh lại biết trước đã có chuyện xảy ra!  

Mấy người còn lại đều đã bước lên lưng chim ưng Tử Vân, sau đó họ khởi hành ngay lập tức.

Thương Trạch Vương âm thầm ra lệnh báo cáo sự việc về cho Thương Nhất Tiếu biết.

Cùng lúc đó, những chuyện xảy ra ở tiểu biệt viện Vân Trung cũng đã truyền tới tai Thiên Ám.

!             Nghe được tin này, Thiên Ám liền vào cung.

Vào lúc này, bên trong hoàng cung Bắc Minh, có rất nhiều vị khách quý khác đang ngồi đàm đạo.

Các bá chủ của bốn đế quốc, đế quốc Thiên Nguyên, đế quốc Khưu Bình, đế quốc Tuyên Vũ và Đế quốc Mộc Nguyên, đều đã đích thân đến đây.

Minh Ung nhìn bốn người bên dưới, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Đế quốc Bắc Minh cho tới bây giờ vẫn là một đế quốc xếp hạng thấp, còn bốn đế quốc kia chính là bốn đế quốc lớn tiếng tăm lừng lẫy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần này, bốn vị bá chủ cùng nhau đến thăm, điều này khiến cho Minh Ung thực sự ngạc nhiên mừng rỡ  

Chẳng qua chính ông ta cũng hiểu rõ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là vì Tần Ninh.

"Bốn vị, lần này đế quốc Bắc Minh ta cùng bốn đế quốc các vị ký kết hiệp ước, cùng tiến cùng lui, đa tạ các vị đã nâng đỡ!", Minh Ung giờ phút này đã buông xuống sự cao ngạo của một vị hoàng đế, vô cùng khách khí nói.

"Ha ha, hoàng đế Minh Ung khách khí quá rồi!"  

Nguyên Phong Không cười ha ha nói: "Đế quốc Bắc Minh có một nhân vật giống như Tần Ninh công tử, hơn nữa lại có mối quan hệ thân thiết như huynh đệ với đế quốc Thương Nghiễm, lần này bốn người bọn ta đến chẳng qua cũng chỉ là thêu hoa lên gấm mà thôi!"  

Vũ Nghiễm bá chủ cũng cười nói: "Hơn nữa, tổ tiên của đế quốc Bắc Minh năm xưa đối với tổ tiên của bọn ta có ân huệ to lớn, chuyện bọn ta làm bây giờ cũng xem như là báo ân thôi!"  

Khưu Điền cũng cười nói: "Lần này, bá chủ của bốn đế quốc lớn là đế quốc Đông Giang, đế quốc Vân Dương, đế quốc Đại Tiễn, đế quốc Nam Việt đều đã bị Tần Ninh giết chết, những người còn lại nhất định sẽ muốn báo thù, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đám rắn không đầu, hỗn loạn thành một nồi cháo heo".

"Năm đế quốc của chúng ta liên hợp lại với nhau sẽ trở nên vô cùng hùng mạnh, thừa dịp bọn chúng đang rối loạn nội bộ, chúng ta quét sạch bốn đế quốc lớn, về phần đất đai của bốn đế quốc lớn, đế quốc Bắc Minh của ông có thể được chia phần nhiều hơn một chút!"  

"Đến lúc đó, trên Cửu U đại lục sẽ không còn mười đế quốc hàng đầu nữa, chỉ có sáu đế quốc hàng đầu của chúng ta mà thôi!"  

Nghe vậy, toàn thân Minh Ung khẽ run lên.

Đây là mong ước bao lâu nay của đế quốc Bắc Minh, là mong ước bao lâu nay của biết bao nhiêu vị hoàng đế ngoài kia.

Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ ra, chuyện này lại có thể phát triển ở trong tay của mình...! 

Nhìn Minh Vũ đứng ở bên cạnh, hoàng đế Minh Ung âm thầm gật đầu.

Nếu không có Minh Vũ, có lẽ ông ta và Tần Ninh đã không đạt được quan hệ như ngày hôm nay.

"Minh Ung!"  

Một giọng nói hoảng hốt đột nhiên vang lên.

Thiên Ám tức tốc chạy vào, nhìn về phía Minh Ung nói: "Việc lớn không hay rồi, Tần Ninh đã khởi hành đi tới thượng quốc Linh Ương rồi!"  

Thượng quốc Linh Ương?  

Tần Ninh không phải muốn đi thượng quốc Thánh Nguyệt hay sao? Tại sao bây giờ lại khởi hành đi thượng quốc Linh Ương?  

Thiên Ám bắt đầu giải thích về chuyện đã xảy ra tại tiểu biệt viện Vân Trung lúc trước.

"Thái tử Thương Triệt chết rồi?"  

Nguyên Phong Không biến sắc, sau đó mới nói: "Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong điên rồi sao?"  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ám sát một vị thái tử của đế quốc, hai người Thương Nhất Tiếu và Thương Hư không điên lên mới là lạ.

"Đây rõ ràng là muốn khiêu chiến, với tính tình của Thương Nhất Tiếu, chỉ sợ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, cho dù biết rõ là lấy trứng chọi đá thì cũng sẽ dẫn binh báo thù!"  

Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu mười đế quốc lớn nhất, quốc lực vô cùng hùng hậu, nhưng dù có hùng hậu đến mức nào thì cũng chỉ là một đế quốc mà thôi.

Còn thượng quốc Linh Ương thì đứng thứ bảy trong số bảy thượng quốc hàng đầu.

Thượng quốc cùng đế quốc, chẳng những có sự chênh lệch thực lực giữa các thế lực trấn giữ, mà thực lực của binh sĩ quân đội cũng có sự chênh lệch không nhỏ!  

Với tính khí của Thương Nhất Tiếu, nhất định ông ta sẽ không nuốt trôi được mối hận này, tuyệt đối sẽ dấy binh tấn công.

Đến lúc đó, chỉ sợ khi thượng quốc Mộc Diệp và thượng quốc Linh Ương liên hợp lại, thì đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ đại bại.

Đế quốc Thương Nghiễm chỉ có Thương Hư là người trấn giữ mạnh nhất.

Sự tồn tại của vị lão tổ có cảnh giới Thiên Võ cường đại này chính là điều duy nhất khiến cho thượng quốc Linh Ương phải kiêng kỵ.

Lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Minh Ung lập tức đứng dậy nói: "Ta sẽ triệu tập binh mã, sẵn sàng xuất binh bất cứ lúc nào".

"Thiên Ám, ông cùng ta đi tới thành Linh Ương bên trong thượng quốc Linh Ương, với tính khí của Tần Ninh, chỉ sợ rằng đi tới đó nhất định sẽ gây nên sóng gió!"  

"Được!"  

"Đợi đã!"  

Lão tổ đối với Tần Ninh một mực cung kính, hơn nữa Tần Ninh còn chém chết mấy vị bá chủ đế quốc, không xem mấy thượng quốc lớn ra gì.

Dường như mọi chuyện xảy ra như thế nào đều dựa vào tâm trạng của người này.

"Công tử, làm sao công tử biết được...!đã có chuyện xảy ra?"  

Vân Sương Nhi hỏi một cách thận trọng.

“Cô hỏi Viên Viên đi!”, Tần Ninh nhẹ giọng nói.

Vân Sương Nhi nhìn sang Diệp Viên Viên.

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0