“Thích hợp cho...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Mấy chục vạn linh tinh, không đáng tiền?
Tần Ninh và Chân Võ Xương trợn mắt há hốc mồm.
Lôi Sơn tông tích lũy nhiều năm như vậy cũng chỉ đến trăm vạn linh tinh mà thôi.
Chân Võ thành so với Vân Sơn tông càng lớn hơn, bên trong sung túc đầy đủ hơn thì khoảng tích lũy cũng chỉ có ngàn vạn linh tinh! Mấy chục vạn! Nhưng mà cầm kiếm sắt nhìn trái nhìn phải mấy lần, Chân Võ Xương cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Tần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi làm việc rất tận tâm, không có giở mánh khóe nào, mấy chục vạn này ta nói tặng chính là tặng!”
Một lời nói ra, ngón tay Tần Ninh điểm một cái.
Từng đường linh khí quỷ dị dũng mãnh tuồn vào trong chuôi kiếm, mũi kiếm cùng với thân kiếm sắt.
Dần dần, từ một thanh kiếm gỉ sắt lộ ra một thân sáng bóng.
Bắt đầu lộ ra chói sáng.
Một thanh trường kiếm nguyên vẹn lúc này mới xuất hiện.
Linh khí trong cơ thể Chân Võ Xương dũng mãnh tràn vào thanh kiếm, ánh mắt vô cùng rung động.
“Bảo khí trung phẩm!”
Nói xong, cả người Chân Võ Xương như rơi vào giấc mộng.
Bảo khí được chia làm bốn loại theo thứ tự: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.
Loại bảo khí hạ phẩm thường được võ giả cảnh giới Vạn Nguyên dùng nhất.
Bảo khí thượng phẩm cùng trung phẩm thường do võ giả cảnh giới Quy Nhất sử dụng.
Còn về siêu phẩm, là do võ giả cảnh giới Thiên Nhân sử dụng.
Bảo khí hạ phẩm thường có giá dao động khoảng mười vạn linh tinh.
Bảo khí trung phẩm thấp nhất là trăm vạn linh tinh.
Bảo khí thượng phẩm thì bắt đầu từ ngàn vạn linh tinh.
Về phần bảo khí siêu phẩm có rất ít người bán.
Nếu có bán thì ít nhất cũng phải trên triệu linh tinh, mà có khi cũng không đồng ý bán! Mà lúc này đây, một món bảo khí trung phẩm đã bị Tần Ninh đào rồi! Chủ quầy bị một màn vừa rồi làm cho ngu người đứng tại chỗ.
Cơ hội phát tài như vậy lại bị chính hắn đem bán đi! Nhưng mà bây giờ không thể đổi ý nữa.
Chủ quầy vội vàng dọn dẹp, không bán gì nữa.
Chính mình phải cẩn thận nghiên cứu lại một phen, lỡ đâu còn bảo bối tốt nào thì sao!
Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Chân Võ Xương liền nói: “Một bảo khí trung phẩm bị hỏng, giá trị không đến trăm vạn nhưng mấy chục vạn thì vẫn phải có!”
“Thích hợp cho phụ thân ngươi dùng”.
Chân Võ Xương ngây ra như phỗng rồi gật gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói, đến đây để tiêu tiền, mấy thứ này cứ mấy chục vạn một món rồi lại mấy chục vạn một món, có phải rất phiền phức không?
Không bằng tìm một món bảo bối thật sự quý giá, sau đó lại qua tay bán cho Vạn Thiên Các!”
Giờ phút này, Chân Võ Xương gật đầu như giã tỏi.
Tần Ninh và Chân Võ Xương trợn mắt há hốc mồm.
Lôi Sơn tông tích lũy nhiều năm như vậy cũng chỉ đến trăm vạn linh tinh mà thôi.
Chân Võ thành so với Vân Sơn tông càng lớn hơn, bên trong sung túc đầy đủ hơn thì khoảng tích lũy cũng chỉ có ngàn vạn linh tinh! Mấy chục vạn! Nhưng mà cầm kiếm sắt nhìn trái nhìn phải mấy lần, Chân Võ Xương cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Tần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi làm việc rất tận tâm, không có giở mánh khóe nào, mấy chục vạn này ta nói tặng chính là tặng!”
Một lời nói ra, ngón tay Tần Ninh điểm một cái.
Từng đường linh khí quỷ dị dũng mãnh tuồn vào trong chuôi kiếm, mũi kiếm cùng với thân kiếm sắt.
Dần dần, từ một thanh kiếm gỉ sắt lộ ra một thân sáng bóng.
Bắt đầu lộ ra chói sáng.
Một thanh trường kiếm nguyên vẹn lúc này mới xuất hiện.
Linh khí trong cơ thể Chân Võ Xương dũng mãnh tràn vào thanh kiếm, ánh mắt vô cùng rung động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bảo khí trung phẩm!”
Nói xong, cả người Chân Võ Xương như rơi vào giấc mộng.
Bảo khí được chia làm bốn loại theo thứ tự: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.
Loại bảo khí hạ phẩm thường được võ giả cảnh giới Vạn Nguyên dùng nhất.
Bảo khí thượng phẩm cùng trung phẩm thường do võ giả cảnh giới Quy Nhất sử dụng.
Còn về siêu phẩm, là do võ giả cảnh giới Thiên Nhân sử dụng.
Bảo khí hạ phẩm thường có giá dao động khoảng mười vạn linh tinh.
Bảo khí trung phẩm thấp nhất là trăm vạn linh tinh.
Bảo khí thượng phẩm thì bắt đầu từ ngàn vạn linh tinh.
Về phần bảo khí siêu phẩm có rất ít người bán.
Nếu có bán thì ít nhất cũng phải trên triệu linh tinh, mà có khi cũng không đồng ý bán! Mà lúc này đây, một món bảo khí trung phẩm đã bị Tần Ninh đào rồi! Chủ quầy bị một màn vừa rồi làm cho ngu người đứng tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ hội phát tài như vậy lại bị chính hắn đem bán đi! Nhưng mà bây giờ không thể đổi ý nữa.
Chủ quầy vội vàng dọn dẹp, không bán gì nữa.
Chính mình phải cẩn thận nghiên cứu lại một phen, lỡ đâu còn bảo bối tốt nào thì sao!
Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Chân Võ Xương liền nói: “Một bảo khí trung phẩm bị hỏng, giá trị không đến trăm vạn nhưng mấy chục vạn thì vẫn phải có!”
“Thích hợp cho phụ thân ngươi dùng”.
Chân Võ Xương ngây ra như phỗng rồi gật gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói, đến đây để tiêu tiền, mấy thứ này cứ mấy chục vạn một món rồi lại mấy chục vạn một món, có phải rất phiền phức không?
Không bằng tìm một món bảo bối thật sự quý giá, sau đó lại qua tay bán cho Vạn Thiên Các!”
Giờ phút này, Chân Võ Xương gật đầu như giã tỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro