Thủy cầu thứ nh...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Dù sao bên trong kiếm U Khô ẩn chứa hơi thở Vương Giả thật, có thể hơi thở Vương Giả cũng không phải vô hạn đâu!
Phó các chủ Trương Lãnh là người dương thánh linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ.
Suy cho cùng sư tôn chỉ là cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp…
Hả?
Hả?
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, không nhịn được dụi mắt một cái.
Không đúng!
Không phải cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.
Đây là… cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!
Lúc này Lý Nhàn Ngư ngẩn ngơ.
Sư tôn… đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp?
Ba ngày trước vẫn chỉ là cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp…
Đây lại đề thăng?
“Ta đề thăng, kinh ngạc lắm sao?”, nhìn Lý Nhàn Ngư há hốc mồm, Tần Ninh cạn lời nói.
“Không…”
Giang Bạch lúc này nói: “Sau trận chiến này, có lẽ ta cũng sẽ đột phá”.
Tần Ninh nhìn sâu vào mắt Giang Bạch.
“Nếu đã như vậy, trước tiên cứ ở lại nơi này mấy ngày đi”.
“Ừ!”
Năm thân ảnh dừng lại bên trong sơn cốc.
Tần Ninh chữa thương cho Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư.
Giang Bạch tìm cho mình một sơn động bế quan.
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Đột nhiên hôm nay mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.
Bên trong sơn cốc.
Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó mấy người Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư nhìn thấy.
Bên trong sơn cốc, khí tức lưu động, linh khí lúc này giống như cá diếc dưới sông, lưu động, hội tụ, đi đến chỗ Giang Bạch.
Liên tục ở vị trí Giang Bạch, linh khí giống như một dòng sông.
Mà dần dần bên trong dòng sông kia tập trung càng ngày càng nhiều cá tôm.
Cũng không phải tôm cá thật sự, mà là linh khí hội tụ.
Giống như lúc này, Giang Bạch lấy linh khí hội tụ ra cảnh sắc dưới đáy sông.
Dần dần, dòng sông tách ra.
Ngay xau đó viên thứ hai… viên thứ ba…
“Thành rồi!”
Thạch Cảm Đương giờ phút này kinh ngạc nói: “Đây là Giang Bạch đang ngưng tụ âm khư!”
Phó các chủ Trương Lãnh là người dương thánh linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ.
Suy cho cùng sư tôn chỉ là cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp…
Hả?
Hả?
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, không nhịn được dụi mắt một cái.
Không đúng!
Không phải cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.
Đây là… cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!
Lúc này Lý Nhàn Ngư ngẩn ngơ.
Sư tôn… đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp?
Ba ngày trước vẫn chỉ là cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây lại đề thăng?
“Ta đề thăng, kinh ngạc lắm sao?”, nhìn Lý Nhàn Ngư há hốc mồm, Tần Ninh cạn lời nói.
“Không…”
Giang Bạch lúc này nói: “Sau trận chiến này, có lẽ ta cũng sẽ đột phá”.
Tần Ninh nhìn sâu vào mắt Giang Bạch.
“Nếu đã như vậy, trước tiên cứ ở lại nơi này mấy ngày đi”.
“Ừ!”
Năm thân ảnh dừng lại bên trong sơn cốc.
Tần Ninh chữa thương cho Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư.
Giang Bạch tìm cho mình một sơn động bế quan.
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Đột nhiên hôm nay mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong sơn cốc.
Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó mấy người Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư nhìn thấy.
Bên trong sơn cốc, khí tức lưu động, linh khí lúc này giống như cá diếc dưới sông, lưu động, hội tụ, đi đến chỗ Giang Bạch.
Liên tục ở vị trí Giang Bạch, linh khí giống như một dòng sông.
Mà dần dần bên trong dòng sông kia tập trung càng ngày càng nhiều cá tôm.
Cũng không phải tôm cá thật sự, mà là linh khí hội tụ.
Giống như lúc này, Giang Bạch lấy linh khí hội tụ ra cảnh sắc dưới đáy sông.
Dần dần, dòng sông tách ra.
Ngay xau đó viên thứ hai… viên thứ ba…
“Thành rồi!”
Thạch Cảm Đương giờ phút này kinh ngạc nói: “Đây là Giang Bạch đang ngưng tụ âm khư!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro