"Vậy là tốt rồi...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Ta? Họ Tần tên Ninh, chỉ là một kẻ nhỏ bé không có tiếng tăm gì”.
Tần Ninh cúi người xuống nhìn ông lão, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, chậm rãi nói: “Một lời một tiên, một khí một năm, ta cũng không nghĩ tới, đường đường là Khí Tiên nổi tiếng gần xa, một trong bảy thiên tiên lại mở quán buôn bán ở đây?”
“Ông rất thiếu tiền sao?”
“Nếu Trấn Thiên Vương bên kia không cho ông đủ tiền, mà bên người ta lại thiếu một chân tiểu đồng, hay là ông ở lại bên cạnh ta đi?”
Âm thanh của Tần Ninh thấp đến mức không thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều không thể nghe thấy.
Ông lão răng vàng nhìn Tần Ninh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta nói rồi!”
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười nói: “Họ Tần tên Ninh, đến từ Cửu U”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã xoay người rời đi,
Ông lão răng vàng rất lâu sau đó vẫn không thể bình tĩnh.
Họ Tần tên Ninh! Đến từ Cửu U! Họ Tần, Cửu U! Năm đó, hình như là ở nơi này xuất hiện một nhân vật làm cho Trấn Thiên Vương đại nhân gặp ác mộng triền miên! Cũng là họ Tần! Chẳng lẽ…Ông lão răng vàng chớp mắt, bóng người lập tức biến mất…Quầy hàng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, vậy nên mấy chủ quán ở xung quanh chỉ chớp mắt một cái đã không thấy hàng xóm của mình đâu, bọn họ còn ngây người hồi lâu.
“Chiếc trống nhỏ và la bàn này thực sự có giá trị một ngàn ba trăm vạn sao?”
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói.
“Cực kỳ giá trị!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ một mình chiếc trống nhỏ này đã có giá trị vượt xa”.
“Về phần chiếc la bàn này…”, Tần Ninh không nhiều lời.
“Lấy hai thứ này là đủ rồi, nhưng mà cái la bàn này ta không muốn bán!”
“Sẽ tìm thứ khác để thay thế!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mang theo hai người, Tần Ninh tiếp tục đi xung quanh.
Cuối cùng, Tần Ninh tiêu tốn hơn mười vạn, mua một viên đá có hình dáng vừa giống như rồng, lại vừa giống như giao, cùng với một hình người được đắp nặn bằng bùn đất.
Điều này lại càng làm cho Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là Tần Ninh đang suy nghĩ cái gì vậy.
"Cũng gần đủ rồi, chúng ta đi thôi!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
"Đi đâu?"
"Mua đồ, đương nhiên phải bán!"
Vạn Khuynh Tuyết sững sờ, lập tức nói: "Hình như... cũng có thể lưu động linh tinh".
"Vậy là tốt rồi!"
Vạn Khuynh Tuyết bổ sung: "Chỉ là, Tần công tử, e rằng trong thành Thiên Giao không ai có thể phân biệt ra những binh khí ngài chọn lựa này..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro