“xin Phụ Hoàng...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Xin phụ hoàng bớt giận!”
Ở dưới đài, một thanh niên chắp tay cúi đầu nói: “Cơ thể của Tam ca hình như đã dính phải một loại độc lạ, đại sư Lỗ Khắc cũng phải bó tay.
Cấm Vệ Quân đang tra chuyện này rồi ạ”.
“Tra tra tra? Tra đến lúc nào mới được hả?”
Minh Già Vân phẫn nộ quát: “Minh Phong, đừng để Trẫm biết chuyện này có liên quan đến ngươi, đừng tưởng Trẫm không biết Trẫm lập Lãng Hiên làm Thái tử nên ngươi không phục”.
“Phụ hoàng!”
Minh Phong quỳ sụp xuống, cả người run rẩy: “Nhi tử không dám, nhi tử chưa bao giờ oán trách về việc để tam ca làm Thái tử!”
“Tốt nhất là như vậy!”
Minh Già Vân lạnh lùng nói.
“Minh huynh!”
Ở một góc của đại điện, có một người đang đứng yên, cười nhạt nói: “Lần này điều tra đúng là cần tốc độ, nhưng tính mạng Thái tử Minh Lãng Hiên mới là quan trọng nhất.
Giờ phải tìm linh đan sư xem thế nào đã!”
“Ta nghe nói dạo này đại sư Khương Vinh đang ở thượng quốc Thánh Nguyệt, chúng ta có thể mời đến! ”
“Thương huynh nói phải!”
Người vừa nói chuyện chính là Thương Bắc Huyền của thượng quốc Thương Long.
Thương Bắc Huyền là quốc chủ của một thượng quốc, lần này lão ta đến thượng quốc Đại Minh thế này đúng là rất kỳ lạ.
“Minh Phong, ngươi đi mời đại sư Khương Vinh chữa bệnh cho tam ca ngươi đi, nếu Lãng Hiên mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!”, sắc mặt Minh Già Vân trở nên thản nhiên.
Câu nói này khiến cho Minh Phong nắm chặt hai tay lại.
“Dạ, phụ hoàng!”
“Báo!!”
Mà chính vào giờ phút này, có tiếng bẩm báo đột nhiên vang lên.
“Có chuyện gì?”
“Công chúa Thanh Thanh điện hạ đã quay về rồi ạ!”
Lời này nói ra, sắc mặt Minh Già Vân càng lạnh hơn.
“Đứa con gái hư đốn này mà cũng dám trở về à, áp giải lên điện cho ta!”, Minh Già Vân phẫn nộ nói.
Thái tử Minh Lãng Hiên và công chúa Cảnh Thục của thượng quốc Cảnh Thiên, mà Thái tử Cảnh Thượng lại lấy Minh Thanh Thanh, đây vốn là chuyện cực kỳ hoan hỉ, còn làm củng cố mối quan hệ hai nước.
Nhưng Minh Thanh Thanh lại dám bỏ trốn!
“Giờ công chúa Thanh Thanh quay về, đầu tiên là phải an ủi đã, rồi quan trọng hơn là cứu chữa Thái tử Minh Lãng Hiên!”
“Được!”.
Ở dưới đài, một thanh niên chắp tay cúi đầu nói: “Cơ thể của Tam ca hình như đã dính phải một loại độc lạ, đại sư Lỗ Khắc cũng phải bó tay.
Cấm Vệ Quân đang tra chuyện này rồi ạ”.
“Tra tra tra? Tra đến lúc nào mới được hả?”
Minh Già Vân phẫn nộ quát: “Minh Phong, đừng để Trẫm biết chuyện này có liên quan đến ngươi, đừng tưởng Trẫm không biết Trẫm lập Lãng Hiên làm Thái tử nên ngươi không phục”.
“Phụ hoàng!”
Minh Phong quỳ sụp xuống, cả người run rẩy: “Nhi tử không dám, nhi tử chưa bao giờ oán trách về việc để tam ca làm Thái tử!”
“Tốt nhất là như vậy!”
Minh Già Vân lạnh lùng nói.
“Minh huynh!”
Ở một góc của đại điện, có một người đang đứng yên, cười nhạt nói: “Lần này điều tra đúng là cần tốc độ, nhưng tính mạng Thái tử Minh Lãng Hiên mới là quan trọng nhất.
Giờ phải tìm linh đan sư xem thế nào đã!”
“Ta nghe nói dạo này đại sư Khương Vinh đang ở thượng quốc Thánh Nguyệt, chúng ta có thể mời đến! ”
“Thương huynh nói phải!”
Người vừa nói chuyện chính là Thương Bắc Huyền của thượng quốc Thương Long.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Bắc Huyền là quốc chủ của một thượng quốc, lần này lão ta đến thượng quốc Đại Minh thế này đúng là rất kỳ lạ.
“Minh Phong, ngươi đi mời đại sư Khương Vinh chữa bệnh cho tam ca ngươi đi, nếu Lãng Hiên mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!”, sắc mặt Minh Già Vân trở nên thản nhiên.
Câu nói này khiến cho Minh Phong nắm chặt hai tay lại.
“Dạ, phụ hoàng!”
“Báo!!”
Mà chính vào giờ phút này, có tiếng bẩm báo đột nhiên vang lên.
“Có chuyện gì?”
“Công chúa Thanh Thanh điện hạ đã quay về rồi ạ!”
Lời này nói ra, sắc mặt Minh Già Vân càng lạnh hơn.
“Đứa con gái hư đốn này mà cũng dám trở về à, áp giải lên điện cho ta!”, Minh Già Vân phẫn nộ nói.
Thái tử Minh Lãng Hiên và công chúa Cảnh Thục của thượng quốc Cảnh Thiên, mà Thái tử Cảnh Thượng lại lấy Minh Thanh Thanh, đây vốn là chuyện cực kỳ hoan hỉ, còn làm củng cố mối quan hệ hai nước.
Nhưng Minh Thanh Thanh lại dám bỏ trốn!
“Giờ công chúa Thanh Thanh quay về, đầu tiên là phải an ủi đã, rồi quan trọng hơn là cứu chữa Thái tử Minh Lãng Hiên!”
“Được!”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro