Phong Thần Châu

“Yên tâm, hung...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Lời vừa dứt, huyết ấn ngưng tụ.  

 

Ấn chú ra đời.  

 

Một luồng hồng quang lóe lên trong mật thất dưới lòng đất.  

 

Mà trong nháy mắt, bộ xương Thú Vương đứng sừng sững chính giữa kia lúc này kêu rắc rắc rắc.  

 

“Chết rồi thì đàng hoàng chút, còn khoe mẽ cái gì?”  

 

Lúc này Tần Ninh cười một tiếng, ấn chú lúc này trong nháy mắt lao ra một đường hồng mang.  

 

Lúc này ánh sáng bắn ra bốn phía.  

 

Cửu Anh ngưng lấy máu.  

 

“Tới rồi à?”  

 

“Tới rồi!”  

 

Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười.  

 

Ầm…  

 

Trong nháy mắt, di cốt Thú Vương kia lúc này tản ra từng tia máu, tràn ngập bốn phía.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tia máu lóe lên, trùng khít với huyết thú.  

 

“Nhìn ngươi!”  

 

Tần Ninh quát một tiếng.  

 

Thân thể to lớn của Cửu Anh lúc này vọt tới bên trong huyết chú.  

 

Trong nháy mắt huyết chú lan tràn trên người Cửu Anh.  

 

Bây giờ toàn thân trên dưới của Cửu Anh giống như lửa đốt, đỏ bừng như mỏ hàn.  

 

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vào thời khắc này vang lên.  

 

“Tần gia, đau quá…”  

 

“Đau là đúng rồi!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Đây là Giao Mãng Thôn Thiên huyền thú cấp chín, nếu ta đoán không lầm chắc là một con mãng xà đã nuốt long khí của dãy núi Thiên Giao này mà tiến hóa, hàm chứa khí thần long”.  

 

“Tiểu tử ngươi chịu đựng được thì lột xác, không chịu được thì chết”.  

 

Nghe đến đây, chín cái đầu của Cửu Anh hoàn toàn cứng ngắc  

 

Ngươi gạt ta?  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Vừa rồi ngươi không nói như vậy.  

 

“Ta chính là Anh Anh của ngươi đó!”, Cửu Anh hô lớn.  

 

“Xem ra không đủ đâu, cho ngươi thêm liều nữa!”  

 

Lúc này Tần Ninh toét miệng cười nói: “Máu thịt của Giao Mãng Thôn Thiên này bị người ta đục khoét sạch sẽ, nhưng dịch tủy bên trong xương tủy mới là thiên tài địa bảo”.  

 

“Nêu thêm chút thần hồn Băng Hoàng của ta, ta đoán chắc có thể cho ngươi muốn sống muốn chết!”  

 

“Đừng đừng đừng… ta sai rồi…”  

 

Chỉ là cho dù Cửu Anh có cầu xin tha thứ, Tần Ninh cũng không phản ứng.  

 

Bàn tay vung lên, một đường hồn lực ngưng tụ thành Băng Hoàng băng lam, lúc này nó bay lên xông vào trong bộ xương kia.  

 

Một khắc sau, mười tám con mắt của Cửu Anh đột nhiên trợn lên, suýt thì ngất đi.  

 

Lúc này Tần Ninh lui xuống.  

 

Cốc Tân Nguyệt thấy vậy không khỏi cười nói: “Không sao chứ?”  

 

Hung thú!  

 

Trong trời đất này đó là một loại không giống với linh thú và huyền thú trời sinh huyết mạch hạn chế.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0