Chương 20
2024-08-21 21:02:14
Ban đêm, Tần Thanh Chước đem đệm chăn cũ lấy ra, đặt ở trên giường. Hắn và Minh Nam Tri có thể một người đắp một cái.
“Nam Tri, đầu của ta vẫn còn rất đau, lỡ như trong lúc ngủ đệ đụng trúng sẽ rất đau, chúng ta chia đệm chăn ra ngủ đi.” Tần Thanh Chước nói còn rất đúng lý hợp tình.
Minh Nam Tri gật đầu nói: “Tướng công, huynh phải chú ý vết thương, ta sẽ không đụng tới vết thương của tướng công.”
Tần Thanh Chước thẹn thùng cười nói: “Ta không lo lắng đệ, ta chỉ lo lắng bản thân mình lộn xộn thôi.”
Rốt cuộc hắn chính là người có thể ngủ từ đầu giường đến cuối giường, tư thế ngủ của hắn thật sự là không tốt. Mặc dù tối qua bị kinh hách lớn, nhưng vẫn là một đêm ngủ say như chết.
Minh Nam Tri đắp chăn, nhắm mắt lại. Độ ấm bên cạnh không thể phớt lờ, hắn cảm thấy có chút phỏng tay.
-----------------------
Hai ngày sau, cuối cùng Minh Nam Tri cũng biết được vị trí để đồ vật trong nhà, băng vải trên đầu Tần Thanh Chước cũng được tháo xuống. Tần Thanh Chước mang theo thịt khô và trứng gà đi Minh gia.
Một thôn dân ở ven đường nói: “Ồ, hai vợ chồng son đây là hồi môn à, còn mang theo thịt khô, các ngươi cũng thật bỏ được.”
“Dù sao cũng là ngày thứ ba lại mặt, sao có thể không mang theo thứ gì tốt .” Tần Thanh Chước đáp.
Người nọ chua lè nói: “Tần tiểu tử nói cũng đúng, nhà các ngươi có tiền mới có thể làm đến bước này, nếu đổi thành nhà khác thế nào cũng luyến tiếc.”
Tần Thanh Chước nhoẻn miệng cười, “Bỏ được, bỏ được, có mất mới có được.”
Thôn dân: “……”
Minh Nam Tri đứng bên cạnh, cảm thấy rất an tân, Tần Thanh Chước có khí chất rất đặc biệt, mang cho người khác cảm giác rất an toàn, có hắn bên cạnh, cảm giác như Lưu đại nương giỏi nói nhàn thoại nhất thôn đều nói không lại hắn.
Người như vậy sao có thể sẽ bị đồn đãi vớ vẩn vây khốn, đại khái là không thèm để ý thôi. Lời đồn nói hắn là một tên lưu manh, đây cũng là người đọc sách thanh cao, lười giải thích.
Minh Nam Tri nghĩ thầm, vị tướng công này của hắn lòng dạ nhất định cũng rất khoan dung.
“Đại ca và đại ca phu về rồi!” Minh Cảnh nhìn thấy có người tới, liền rống to, nhóc chạy ra ngoài, một đôi mắt to đen nhánh không ngừng đánh giá Tần Thanh Chước.
“Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về, huynh ở nhà người khác sống có tốt không?” Minh Cảnh là con trai nhỏ của Lý Kim Hoa, nhưng lại rất thân thiết với Minh Nam Tri, nhóc khờ khạo hỏi, lại lôi kéo quần áo Minh Nam Tri đi vào nhà.
Lý Kim Hoa hùng hổ đi ra nói: “Tới thì tới thôi, ồn ào như vậy làm gì, cũng đâu phải nhân vật tôn quý gì.”
Nàng đem ấm trà đặt lên bàn, rất không thích Minh Nam Tri và Tần Thanh Chước, nhìn thấy con trai nhỏ khuỷu tay quẹo ra ngoài, trong mắt càng thêm phun lửa: "Mày lôi kéo nó làm gì, hay là nó lại cho mày uống canh mê hồn rồi, còn không mau lại đây với nương!”
Minh Cảnh nhanh như chớp chạy đến phía sau Tần Thanh Chước, nhóc cảm thấy ca phu lớn lên còn to lớn hơn cả đại ca, hẳn là có thể bảo vệ nhóc: “Con không có uống canh mê hồn!”
“Nam Tri, đầu của ta vẫn còn rất đau, lỡ như trong lúc ngủ đệ đụng trúng sẽ rất đau, chúng ta chia đệm chăn ra ngủ đi.” Tần Thanh Chước nói còn rất đúng lý hợp tình.
Minh Nam Tri gật đầu nói: “Tướng công, huynh phải chú ý vết thương, ta sẽ không đụng tới vết thương của tướng công.”
Tần Thanh Chước thẹn thùng cười nói: “Ta không lo lắng đệ, ta chỉ lo lắng bản thân mình lộn xộn thôi.”
Rốt cuộc hắn chính là người có thể ngủ từ đầu giường đến cuối giường, tư thế ngủ của hắn thật sự là không tốt. Mặc dù tối qua bị kinh hách lớn, nhưng vẫn là một đêm ngủ say như chết.
Minh Nam Tri đắp chăn, nhắm mắt lại. Độ ấm bên cạnh không thể phớt lờ, hắn cảm thấy có chút phỏng tay.
-----------------------
Hai ngày sau, cuối cùng Minh Nam Tri cũng biết được vị trí để đồ vật trong nhà, băng vải trên đầu Tần Thanh Chước cũng được tháo xuống. Tần Thanh Chước mang theo thịt khô và trứng gà đi Minh gia.
Một thôn dân ở ven đường nói: “Ồ, hai vợ chồng son đây là hồi môn à, còn mang theo thịt khô, các ngươi cũng thật bỏ được.”
“Dù sao cũng là ngày thứ ba lại mặt, sao có thể không mang theo thứ gì tốt .” Tần Thanh Chước đáp.
Người nọ chua lè nói: “Tần tiểu tử nói cũng đúng, nhà các ngươi có tiền mới có thể làm đến bước này, nếu đổi thành nhà khác thế nào cũng luyến tiếc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thanh Chước nhoẻn miệng cười, “Bỏ được, bỏ được, có mất mới có được.”
Thôn dân: “……”
Minh Nam Tri đứng bên cạnh, cảm thấy rất an tân, Tần Thanh Chước có khí chất rất đặc biệt, mang cho người khác cảm giác rất an toàn, có hắn bên cạnh, cảm giác như Lưu đại nương giỏi nói nhàn thoại nhất thôn đều nói không lại hắn.
Người như vậy sao có thể sẽ bị đồn đãi vớ vẩn vây khốn, đại khái là không thèm để ý thôi. Lời đồn nói hắn là một tên lưu manh, đây cũng là người đọc sách thanh cao, lười giải thích.
Minh Nam Tri nghĩ thầm, vị tướng công này của hắn lòng dạ nhất định cũng rất khoan dung.
“Đại ca và đại ca phu về rồi!” Minh Cảnh nhìn thấy có người tới, liền rống to, nhóc chạy ra ngoài, một đôi mắt to đen nhánh không ngừng đánh giá Tần Thanh Chước.
“Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về, huynh ở nhà người khác sống có tốt không?” Minh Cảnh là con trai nhỏ của Lý Kim Hoa, nhưng lại rất thân thiết với Minh Nam Tri, nhóc khờ khạo hỏi, lại lôi kéo quần áo Minh Nam Tri đi vào nhà.
Lý Kim Hoa hùng hổ đi ra nói: “Tới thì tới thôi, ồn ào như vậy làm gì, cũng đâu phải nhân vật tôn quý gì.”
Nàng đem ấm trà đặt lên bàn, rất không thích Minh Nam Tri và Tần Thanh Chước, nhìn thấy con trai nhỏ khuỷu tay quẹo ra ngoài, trong mắt càng thêm phun lửa: "Mày lôi kéo nó làm gì, hay là nó lại cho mày uống canh mê hồn rồi, còn không mau lại đây với nương!”
Minh Cảnh nhanh như chớp chạy đến phía sau Tần Thanh Chước, nhóc cảm thấy ca phu lớn lên còn to lớn hơn cả đại ca, hẳn là có thể bảo vệ nhóc: “Con không có uống canh mê hồn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro