Chương 29
2024-08-21 21:02:14
Phu tử của Lạc Xuyên cũng nhìn chằm chằm Tần Thanh Chước, tán thưởng: “Trong lòng người này còn rất sáng suốt.”
Người thư sinh tên Tần Thanh Chước này, ngày thường không lộ tài học trước mặt mọi người, có thể thấy được là một người điệu thấp, chỉ là tên của hắn mang cho bọn họ cảm giác rất quen thuộc.
Giống như đã từng nghe qua vậy.
Chu Trì ở trong đám người cười ha ha, hướng mọi người giới thiệu: “Tần huynh là bạn cùng phòng của ta, cũng là huynh đệ tốt của ta, mà ta cũng là huynh đệ tốt của Tần huynh.”
“Huynh đệ của ta rất lợi hại đúng không, có thể thấy được ban Đinh của chúng ta cũng là nhân tài đông đúc.”
Ban Đinh?!
Tần Thanh Chước?
Hạng nhất đếm ngược!!
Hai vị phu tử đại kinh thất sắc.
Các thư sing cũng tỏ ra nghi hoặc: “Ban Đinh?!”
________________________
Lúc Tần Thanh Chước đi ra ngoài, hai tay trống trơn, trong túi nhẹ nhàng. Lúc trở về, có mười lượng bạc, hắn rất là thỏa mãn. Đi trên con đường nhỏ của trường xã, cảm thấy hôm nay là một ngày thật đẹp.
“Ngươi là Tần Thanh Chước?” Lục phu tử ăn mặc áo xám, lên tiếng cản lại Tần Thanh Chước.
“Đúng là học sinh.”
Lục phu tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta là Lục phu tử của trường xã, sư thừa Thái Học, hôm nay gặp được ngươi mở miệng kinh người, tâm tính cũng tốt, muốn nhận ngươi làm đệ tử. Ý của ngươi thế nào?”
Nghe thấy là sư thừa Thái Học, Tần Thanh Chước rất là kính nể.
Tần Thanh Chước lập tức thuận theo đáp: “Đệ tử bái kiến Lục phu tử.”
Chờ sau này biết được gương mặt thật của Lục phu tử, hắn liền hối hận không thôi.
Lục phu tử lộ ra vẻ mặt hiền từ nói: “Đệ tử ngoan.”
Chờ Tần Thanh Chước rời đi, phu tử của Phùng Hoa và Lạc xuyên mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lục phu tử, lặp tức đấm ngực dậm chân mắng.
“Cáo già xảo quyệt!”
-----------------------------------
Tần Thanh Chước đi rồi, Minh Nam Tri liền đi theo Bạch Uyển và Tần phụ lên núi trồng trọt. Lúc trước Tần phụ vì gom đủ bạc thành thân cho Tần Thanh Chước, liền đến trấn trên làm một ít công việc ngắn hạn, hiện tại đã có thể chuyên tâm trồng trọt.
Bình thường trấn trên mướn người làm việc phần lớn đều mướn người trong trấn, từ thôn Thanh Tuyền của đến trấn An Nhạc, nếu là dựa hai bàn chân đi đường phải mất một canh giờ, ngồi xe bò thì nửa canh giờ.
Tần phụ thấy mặt trời chói chang, liền nói: “Chúng ta ngồi nghĩ một lát đi.”
Bạch Uyển cùng Minh Nam Tri lên tiếng đáp lại.
Bạch Uyển cầm túi nước uống nước, nói: “Trời nắng quá, Nam Tri, con làm thêm một lát thì đi cắt cỏ cho gà ăn đi, cắt xong cũng đừng quay lại đây.”
“Đã biết, nương.” Minh Nam Tri đáp.
Bạch Uyển uống vài hớp, có chút nghi hoặc nói: “Sao nước này lại có vị ngọt, ngửi cũng rất thơm.”
“Đây là vị của cây Kim Ngân.”
Minh Nam Tri giải thích: “Nương, con thấy sau núi có cây Kim Ngân, liền hái một ít đem về phơi khô, lúc đổ nước vào túi cho cha mẹ con đã bỏ vào ngâm. Uống nước của cây Kim Ngân có thể để cao tinh thần, cũng tốt cho thân thể.”
Bạch Uyển vỗ vỗ tay Minh Nam Tri khen ngợi: “Con đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Tần phụ cũng mỉm cười.
Người thư sinh tên Tần Thanh Chước này, ngày thường không lộ tài học trước mặt mọi người, có thể thấy được là một người điệu thấp, chỉ là tên của hắn mang cho bọn họ cảm giác rất quen thuộc.
Giống như đã từng nghe qua vậy.
Chu Trì ở trong đám người cười ha ha, hướng mọi người giới thiệu: “Tần huynh là bạn cùng phòng của ta, cũng là huynh đệ tốt của ta, mà ta cũng là huynh đệ tốt của Tần huynh.”
“Huynh đệ của ta rất lợi hại đúng không, có thể thấy được ban Đinh của chúng ta cũng là nhân tài đông đúc.”
Ban Đinh?!
Tần Thanh Chước?
Hạng nhất đếm ngược!!
Hai vị phu tử đại kinh thất sắc.
Các thư sing cũng tỏ ra nghi hoặc: “Ban Đinh?!”
________________________
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Tần Thanh Chước đi ra ngoài, hai tay trống trơn, trong túi nhẹ nhàng. Lúc trở về, có mười lượng bạc, hắn rất là thỏa mãn. Đi trên con đường nhỏ của trường xã, cảm thấy hôm nay là một ngày thật đẹp.
“Ngươi là Tần Thanh Chước?” Lục phu tử ăn mặc áo xám, lên tiếng cản lại Tần Thanh Chước.
“Đúng là học sinh.”
Lục phu tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta là Lục phu tử của trường xã, sư thừa Thái Học, hôm nay gặp được ngươi mở miệng kinh người, tâm tính cũng tốt, muốn nhận ngươi làm đệ tử. Ý của ngươi thế nào?”
Nghe thấy là sư thừa Thái Học, Tần Thanh Chước rất là kính nể.
Tần Thanh Chước lập tức thuận theo đáp: “Đệ tử bái kiến Lục phu tử.”
Chờ sau này biết được gương mặt thật của Lục phu tử, hắn liền hối hận không thôi.
Lục phu tử lộ ra vẻ mặt hiền từ nói: “Đệ tử ngoan.”
Chờ Tần Thanh Chước rời đi, phu tử của Phùng Hoa và Lạc xuyên mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lục phu tử, lặp tức đấm ngực dậm chân mắng.
“Cáo già xảo quyệt!”
-----------------------------------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thanh Chước đi rồi, Minh Nam Tri liền đi theo Bạch Uyển và Tần phụ lên núi trồng trọt. Lúc trước Tần phụ vì gom đủ bạc thành thân cho Tần Thanh Chước, liền đến trấn trên làm một ít công việc ngắn hạn, hiện tại đã có thể chuyên tâm trồng trọt.
Bình thường trấn trên mướn người làm việc phần lớn đều mướn người trong trấn, từ thôn Thanh Tuyền của đến trấn An Nhạc, nếu là dựa hai bàn chân đi đường phải mất một canh giờ, ngồi xe bò thì nửa canh giờ.
Tần phụ thấy mặt trời chói chang, liền nói: “Chúng ta ngồi nghĩ một lát đi.”
Bạch Uyển cùng Minh Nam Tri lên tiếng đáp lại.
Bạch Uyển cầm túi nước uống nước, nói: “Trời nắng quá, Nam Tri, con làm thêm một lát thì đi cắt cỏ cho gà ăn đi, cắt xong cũng đừng quay lại đây.”
“Đã biết, nương.” Minh Nam Tri đáp.
Bạch Uyển uống vài hớp, có chút nghi hoặc nói: “Sao nước này lại có vị ngọt, ngửi cũng rất thơm.”
“Đây là vị của cây Kim Ngân.”
Minh Nam Tri giải thích: “Nương, con thấy sau núi có cây Kim Ngân, liền hái một ít đem về phơi khô, lúc đổ nước vào túi cho cha mẹ con đã bỏ vào ngâm. Uống nước của cây Kim Ngân có thể để cao tinh thần, cũng tốt cho thân thể.”
Bạch Uyển vỗ vỗ tay Minh Nam Tri khen ngợi: “Con đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Tần phụ cũng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro